Trên giường, Diệp Quân thở nhẹ ra một hơi.
Tối qua mình không làm gì bậy bạ đâu nhỉ?
Diệp Quân vội vã kéo chăn ra, thấy quần vẫn còn ở đó bèn thở phào.
Đúng lúc này, Từ Chân bước tới, tay bưng hai bát mỳ, đặt lên bàn ăn: “Dậy đi thôi”.
Diệp Quân biết không thể giả vờ ngủ tiếp được nữa.
Hắn ngồi dậy, xuống giường đi tới ghế đối diện với Từ Chân, ngồi xuống: “Mỳ tỷ nấu à?”
Từ Chân gật đầu, cười bảo: “Đúng vậy”.
Diệp Quân không khách sáo, kéo bát lại gần, bắt đầu ăn.
Từ Chân liếc nhìn Diệp Quân, nói: “Ngủ ngon không?”
Diệp Quân gật đầu: “Cũng được, nhưng hiện giờ đầu vẫn hơi đau, có lẽ do tối qua uống nhiều rượu quá”.
Từ Chân đột nhiên đứng lên, đi đâu đó, lát sau, khi quay lại, cô ta cầm theo một hộp sữa tươi. Cô ta đặt hộp sữa trước mặt Diệp Quân: “Uống cái này đi, sẽ thấy thoải mái hơn đó”.
Diệp Quân gật đầu: “Cảm ơn Chân tỷ”.
Từ Chân chỉ lặng lẽ mỉm cười.
Diệp Quân ăn xong bát mỳ, chào từ biệt: “Chân tỷ, ta phải đi rồi”.
Từ Chân gật đầu: “Ừ”.
Diệp Quân nhìn cô ta: “Còn tỷ?”
Từ Chân chỉ về phía bàn sách: “Ta muốn viết bản thảo”.
Diệp Quân do dự giây lát rồi nói: “Chân tỷ, tuy đây là lần đầu chúng ta gặp mặt nhưng ta có cảm giác tỷ đối với ta… tóm lại chính là cảm giác như người thân vậy”.
Từ Chân mỉm cười: “Cậu là người đàn ông của Tiểu Thụ và Tiểu Kính, cũng coi như là người nhà”.
Diệp Quân hỏi: “Chỉ bởi vì thế?”
Từ Chân gật đầu: “Trong vũ trụ này, có thể gọi ta là tỷ, trừ ba muội ấy thì chỉ còn mình cậu”.
Diệp Quân cười nói: “Lần sau ta có thể tới tìm tỷ không?”
Từ Chân gật đầu: “Lúc nào tới cũng được”.
Nói đoạn, cô ta lấy ra một chiếc chìa khóa, đưa cho Diệp Quân.
Diệp Quân vội nhận lấy: “Chân tỷ, ta phải đi đây”.
Nói đoạn, hắn đứng dậy đi ra cửa.
Từ Chân đột ngột nói với theo: “Nhớ kỹ, không được nói cho các muội ấy biết ta đang ở đây”.
Diệp Quân chần chừ giây lát rồi gật đầu: “Được”.
Sau đó, hắn quay đầu đi khỏi đó.
Diệp Quân đi rồi, Từ Chân thu dọn bàn ăn, trở về ngồi trước bàn sách, cầm bút viết ra ba chữ thật to: Cuốn cuối cùng.
Viết xong, cô ta lại dừng bút, rồi mới viết thêm hai chữ: Diệp Quân.