Ông lão gầy gò: “Đám tu sĩ bọn ta đều nghịch thiên mà đi lên…”
Cô gái áo bào trắng lắc đầu: “Nghịch thiên mà ngươi nói chẳng qua chỉ nằm trong đạo thôi, tu sĩ trong Đại Đạo đều nhỏ bé như thế”.
Ông lão gầy gò lặng thinh.
Cô gái áo bào trắng nhìn Diệp Quân, sau đó xoay người đi: “Bắt đầu từ lúc này, mọi chuyện ở đây sẽ do Hàn Lăng toàn quyền xử lý”.
Dĩ nhiên cô ta không có hứng thú chơi đùa với Diệp Quân, tiếp theo cứ để đám thanh niên đấu với nhau đi.
Ông lão gầy gò do dự, sau đó nói: “Nếu mấy người ở đằng sau hắn ra tay…” .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Không Hẹn Mà Đến
2. Nói Lời Chia Tay Với Quá Khứ
3. Thư Tình Bí Mật Của Thái Tử
4. Hóa Bướm
=====================================
Bây giờ mấy người phụ nữ váy trắng cũng không còn là bí mật gì nữa.
Ai mà biết đằng sau Diệp Quân có một đám chống lưng siêu cấp.
Bây giờ mọi người đều gọi hắn là vua dựa dẫm.
Cô gái áo bào trắng dửng dưng nói: “Ra tay thì thế nào? Có gì phải sợ chứ?”
Ra tay thì thế nào?
Ông lão nhìn cô gái áo bào trắng, khẽ run, lộ ra vẻ cung kính.
Cô gái áo bào trắng nhìn hai người Diệp Quân đang đánh nhau dữ dội, đôi mắt không chút gợn sóng: “Các người muốn chơi thì cứ chơi vui vẻ”.
Nói xong, cô gái áo bào trắng lạnh lùng nhìn phía xa, sau đó xoay người đi.
Ở đằng xa.
Vèo!
Một tia kiếm quang bỗng bộc phát từ trong Tuế Nguyệt trường hà, kiếm quang hệt như sóng biển nổ tung ra xung quanh, thời không Tuế Nguyệt những nơi nó đi qua đều bị hủy diệt.
Sức mạnh kiếm đạo của hai người quá mức hãi hùng, thời không Tuế Nguyệt đã không chịu được nữa.
Lúc này Diệp Quân càng đánh càng hăng, càng đánh càng nhiệt huyết.
Vì huyết mạch phàm nhân và huyết mạch phong ma đều là huyết mạch chậm nhiệt.
Đánh càng lâu thì sức mạnh càng lớn.
Thế nên trong lúc đấu với nữ kiếm tu này, hắn dần chiếm ưu thế.
Xoẹt!
Ngay lúc này Diệp Quân chém một nhát kiếm khiến cô gái váy bố bố nhưng hắn không tiếp tục thừa thắng xông lên, mà xoay người chạy đến Linh Hư Giới ở đằng xa.
Thấy thế, các cường giả xung quanh muốn ngăn chặn nhưng lúc này họ như nhận được lệnh gì đó, đều đồng loạt dừng lại, để mặc Diệp Quân chạy đến Linh Hư Giới.
Dù là cô gái váy bố đó cũng thu kiếm đứng lại.
Không có ai ngăn cản, rất nhanh Diệp Quân đã đánh vào Linh Hư Giới. Sau khi vào trong, Diệp Quân lướt mắt nhìn xung quanh, thần thức như một tấm lưới tản ra.
Không lâu sau, hắn quay phắt lại, sau đó cả người run lên biến thành kiếm quang biến mất ở tận chân trời.
Ở một bên khác, một người phụ nữ ngồi khoanh chân trên đỉnh núi, có một thanh kiếm lơ lửng trước mặt nàng ta.