Thế nhưng lần này ông ta lại nghĩ Dương tộc đằng sau Diệp Quân mới là bí ẩn.
Dù đến giờ thì Quá Khứ Tông vẫn chưa thể nhìn thấu được Dương tộc.
Truy sát?
Bây giờ đã không phải là đuổi giết Diệp Quân nữa mà là hai thế lực đang khai chiến.
Quá Khứ Tông không còn nghiền ép người khác nữa.
Một lúc sau, Dư các chủ xoay người rời đi.
…
Ở một bên khác, Tiểu Tịnh dẫn Diệp Quân và các cường giả binh đoàn thổ phỉ xuất hiện trong một thế giới chưa được khám phá.
Diệp Quân nhận ra lúc này các cường giả binh đoàn thổ phỉ đều vô cùng phấn khích, hiển nhiên lần này họ thu hoạch khá nhiều thứ.
Không chỉ là thu hoạch.
Phải biết rằng, lần này nơi họ đến cướp là Quá Khứ Tông, thế lực mạnh nhất trong Tuế Nguyệt trường hà.
Bắt đầu từ hôm nay, danh tiếng của lính đánh thuê thổ phỉ sẽ vang danh Tuế Nguyệt trường hà.
Quá kích thích.
Một ông lão trong đó lấy một chiếc nhẫn ra đưa cho Tiểu Tịnh, cung kính nói: “Đoàn trưởng”.
Tiểu Tịnh nhận lấy chiếc nhẫn nhìn một lượt, sau đó đưa cho Diệp Quân ở một bên: “Cho con”.
Diệp Quân sửng sốt.
Tiểu Tịnh cười nói: “Ngây ra đó làm gì? Nhận đi”.
Diệp Quân do dự một chốc rồi nói: “Đây…”
Tiểu Tịnh nói: “Bọn ta đã thu được tổng cộng một trăm hai mươi đạo mạch, cho con ba mươi. Ngoài ra, ta đưa hết sách cổ và công pháp gì đó của Quá Khứ Tông cho con, có hơn ba tỷ đạo nguyên tinh, ta cho con một tỷ…”
Diệp Quân nhìn Tiểu Tịnh: “Tại sao?”
Tiểu Tịnh cười nói: “Sở dĩ bọn ta có thể vào được Quá Khứ Tông để cướp đồ là bởi vì các cường giả Dương tộc đã kìm hãm đám cường giả đỉnh cấp của chúng lại. Nếu không, với mấy người như chúng ta không đủ để đánh với chúng. Hơn nữa, đi theo con vào trong cũng xem như là có một bùa hộ thân, nếu không một chưởng của vị tông chủ Quá Khứ Tông có thể giết bọn ta trong tích tắc. Nhưng có con ở đó, bà ta phải tuân thủ quy tắc, không thể tấn công bọn ta. Thế nên lần này, con có công lao lớn nhất”.
Nói rồi bà cũng trả Tiểu Tháp lại cho Diệp Quân: “Cũng trả lại con cái này”.
Diệp Quân nhìn Tiểu Tịnh, không nói gì.
Tiểu Tịnh mỉm cười ẩn ý: “Thằng nhóc con đó cả đường đi đều một mực đề phòng ta, sao nào? Có phải con nghĩ cô cô sẽ mượn luôn tháp của con không trả, thậm chí bán con luôn đúng không?”
Nghe thế, Diệp Quân cảm thấy hơi xấu hổ.
Xấu hổ quá.
Trước đó sao mình lại có suy nghĩ này nhỉ?
Mình đúng là không phải con người mà.
Cô cô này tốt thật.
Mình thế mà lại nghĩ cô cô xấu xa như thế.