Thấy người này, Diệp Quân sững sờ.
Người này chính là A La Đại Kiếm Đế!
Nhìn thấy A La Đại Kiếm Đế, Lý Bán Tri chợt thở phào, A La tới đây nghĩa là chiến trường Hư Chân chưa hoàn toàn thất thủ.
A La bước tới trước mặt Diệp Quân, bà ấy nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Tới thần điện Hư Chân!”
Diệp Quân hỏi: “Tới đó làm gì?”
A La trầm giọng nói: “Đăng cơ!”
Đăng cơ!
Diệp Quân sững sờ, buột miệng hỏi: “Cha ta sắp ngỏm rồi à?”
Mọi người đơ mặt ra.
Sắc mặt của A La cũng trở nên hơi mất tự nhiên.
Đại sư huynh Trần Quan Tử kéo tay áo Diệp Quân: “Sư đệ, cẩn thận lời nói… dù sao ông ấy cũng là cha đệ mà!”
Diệp Quân cười gượng, hắn lỡ lời.
Chắc là bị Tháp gia ảnh hưởng!
Tiểu Tháp: “…”
A La nhìn Diệp Quân: “Không ngỏm, nhưng bây giờ cậu buộc phải đăng cơ!”
Diệp Quân không hiểu: “Vì sao?”
A La khẽ nói: “Trấn an lòng quân!”
Trấn an lòng quân!
Diệp Quân đang định hỏi gì đó thì thời không xung quanh bỗng rung lên kịch liệt, vô số khí tức mạnh mẽ đổ xô về phía hắn!
Thấy cảnh này, sắc mặt Diệp Quân chợt biến đổi. Bấy giờ, A La bỗng quát lên: “Đệ tử Kiếm Tông đâu!”
Vù!
Bỗng chốc cả trăm kiếm tu xông ra từ đường hầm thời không phía xa!
Lúc nhìn thấy những kiếm tu này, Diệp Quân sửng sốt!
Cả trăm vị Kiếm Đế!
Phi thường!
Cả trăm vị Kiếm Đế kia xông ra hai bên của đường hầm thời không, chẳng mấy chốc, bên ngoài đã vang lên tiếng chém giết quyết liệt.
A La bỗng kéo tay Diệp Quân: “Đi! Mọi người đều đang đợi cậu!”
Diệp Quân ngơ ngác.
Đều đang đợi mình?
A La không nói thêm gì, kéo Diệp Quân đi nhanh về phía xa.
Mọi người cũng vội theo sau.
Trên đường đi, Diệp Quân thầm hỏi: “Tháp gia, ta… ta phải chuẩn bị gì để đăng… đăng cơ? Ví như là nói gì này? Ta không có kinh nghiệm gì cả!”
Sau một hồi im lặng, Tiểu Tháp nói: “Ngươi muốn nói gì thì nói đó!”