Diệp Quân lắc đầu: “Không”.
Cô gái tỏ vẻ hoài nghi: “Lấy bối cảnh gia đình ngươi, làm sao lại không biết…”
Diệp Quân cười: “Trưởng bối trong nhà cũng sống kín tiếng, rất ít xuất hiện trong mắt thế nhân”.
Từ cha đến cô cô váy trắng lẫn ông nội và Tiêu Dao Kiếm Tu đều không giao thủ với đối thủ kém hơn.
Họ không hề có hứng thú với ai, trừ khi đó là cường giả hàng đầu.
Cô gái gật gù: “Ra là thế… Khu vực Tiên Linh là một nơi đặc biệt, có tộc Tiên Linh sinh sống. Bọn họ đặc thù ở chỗ có phương pháp tu luyện khác chúng ta, nhưng Đại Đạo trăm sông về một biển, mục đích cuối cùng của họ vẫn là thần tính”.
Diệp Quân: “Bọn họ và nhà họ Thần kia, ai mạnh hơn?”
Cô gái cười: “Nếu Thần Nhất vẫn còn thì nhà họ Thần hơn, nhưng bây giờ thì khu vực Tiên Linh mạnh hơn, rất rất nhiều”.
Diệp Quân im lặng.
Cô gái mỉm cười: “Năm ấy Thần Nhất và Thánh nữ Tiên Linh kia chính là một đôi thần tiên quyến lữ”.
Diệp Quân ngạc nhiên: “Họ yêu nhau luôn sao?”
Cô gái gật đầu: “Đúng vậy, còn có một đứa con..”.
Thấy ánh mắt bà ấy lia sang, Diệp Quân vội xua tay: “Tiền bối đừng nhìn, tuyệt đối không phải là ta!”
Cô gái cong môi: “Vì sao?”
Diệp Quân chần chừ: “Bọn họ mà có suy nghĩ đó thì không sống lâu đến vậy đâu”.
Ai bảo cha, cô cô và ông nội đều chẳng hiền lành gì cho cam.
Kiếp trước của hắn chắc chắn là sạch bong kin kít!
Cô gái nhìn hắn với vẻ sâu xa, nhưng cũng không cho rằng thanh niên này đang nói bừa.
Trẻ tuổi và yêu nghiệt thế này, cho dù đặt ở khu vực Tiên Linh cũng sẽ là siêu thiên tài trong thế hệ trẻ.
Mà thiên tài dạng này chỉ có thể do một siêu thế lực bồi dưỡng và bảo vệ.
Diệp Quân tò mò: “Họ đã yêu nhau thì vì sao Thần Nhất tiền bối còn khốn đốn vì tình?”
Cô gái cười: “Ngươi đoán thử xem?”
Diệp Quân hạ giọng: “Cô gái lựa chọn thần tính…”
Cô gái gật đầu: “Phải, cô ta lựa chọn thần tính thuần túy. Ban đầu cô ta vẫn còn nhân tính, nhưng cuối cùng đã tiêu trừ nó vì thần tính…”
Bà ấy khẽ lắc đầu: “Thiên phú của cô ta không hề thua kém Thần Nhất, nhưng Thần Nhất lại đánh giá thấp quyết tâm theo đuổi Đại Đạo của cô ta. Vì thế mà hai người cuối cùng lại đi hai đường”.
Diệp Quân khẽ thở dài.
Bỗng nhiên hiểu ra vì sao Thần Nhất lại lựa chọn binh giải.
Người mình yêu thương bỗng trở thành xa lạ, là hắn thì cũng không chịu nổi.
Nghĩ đến đây, hắn tò mò hỏi thầm trong lòng: “Tháp gia này, cô cô váy trắng là chín phần thần tính nhỉ?”
Tiểu Tháp: “Ừ”.
Diệp Quân: “Thần tính của cô cô có giống với người khác không?”
Tiểu Tháp không đáp.
Diệp Quân cười khổ: “Tháp gia à, ta đã theo ngươi đến bây giờ rồi, ngươi còn cái gì phải giấu nữa?”
Tiểu Tháp nhẹ giọng nói: “Thần tính của bà ấy đương nhiên khác với người khác, bởi vì bà ấy có thể dùng nhân tính áp chế nó… Ngươi biết việc ấy kinh khủng thế nào không?”
Diệp Quân không hiểu: “Nghĩa là sao?”
Tiểu Tháp giải thích: “Có thể hiểu bà ấy chính là bản thân mình, không chịu ảnh hưởng bởi nhân tính hay thần tính, mà chúng đều là nô lệ của bà… Khi người khác còn đang tu luyện nhân tính và thần tính thì bà ấy đã nô dịch chúng rồi. À không… phải nói là… ta cũng không biết nên hình dung thế nào nữa, ta chỉ biết bà ấy đã vượt lên khỏi mọi nhận thức, không ai biết đang ở cấp bậc nào trừ chính bà ấy”.
Diệp Quân rơi vào im lặng.
Vượt lên khỏi mọi nhận thức?
Cô cô đúng là siêu việt! Hắn lắc đầu cười.