Tiêu Qua khẽ gật đầu.
Chu Phu nhìn y: “Đã cọ xát thử với cậu ấy chưa?”
Tiêu Qua lắc đầu: “Chưa ạ. Nhưng huynh ấy rất mạnh, đặc biệt là tốc độ, và cả phi kiếm của huynh ấy nữa. Nếu cọ xát với huynh ấy thì con thấy hơi áp lực, đương nhiên rồi, con cũng không sợ!”
Chu Phu cười nói: “Con và cậu ấy đều không có hứng thú làm chủ tịch học viên, đúng không?”
Tiêu Qua gật đầu: “Vâng ạ!”
Chu Phu lắc đầu cười: “Ta biết ngay mà… con biết ban đầu ta định để ai làm chủ tịch học viên không?”
Tiêu Qua lắc đầu: “Không ạ!”
Chu Phu trả lời: “Nam Huyền!”
Tiêu Qua sửng sốt.
Chu Phu khẽ nói: “Thiên tài đỉnh cấp thực thụ không thể ở Nam Châu được, các con cần một sân chơi lớn hơn. Dù là con hay Diệp Quân, hoặc Nạp Lan Ca, ba người các con đều sở hữu thiên phú và tâm tính cực tốt. Khi lên thượng giới, dù các con không lấy được thành tích tốt thì thư viện ở thượng giới cũng sẽ giữ các con lại!”
Tiêu Qua im lặng.
Chu Phu nói tiếp: “Việc này đối với các con và thư viện chúng ta đều là chuyện tốt. Vì đối với thư viện, mục đích tham gia tỷ võ là để lấy được thêm nhiều tài nguyên về. Thư viện cũng sẽ không ràng buộc các con, vì các con càng ưu tú thì tương lai thư viện sẽ càng tốt!”
Tiêu Qua khẽ gật đầu, không nói gì.
Chu Phu khẽ cười nói: “Ta biết, con vẫn luôn lo lắng vì chuyện này. Hôm nay ta nói với con những chuyện này để con trút bỏ gánh nặng trong lòng! Tuổi trẻ thì nên đi tranh giành, phấn đấu, phát triển bản thân”.
Tiêu Qua cúi người sâu hành lễ: “Dù sau này con ở đâu, nơi này mãi mãi là nhà của con”.
Chu Phu cười nói: “Nói đến Nam Huyền, thật ra cậu ta là chủ tịch học viên thích hợp nhất của thư viện. Nhưng cậu ta có một khuyết điểm chí mạng, đó chính là quá thích hành sự theo lối của tiểu nhân. Làm người không thể quá quân tử, nhưng hành sự không được quá tiểu nhân. Thế nên thư viện vẫn luôn quan sát, dạy dỗ cậu ta. Tiếc là lần này cậu ta gặp phải Diệp Quân…”
Nói rồi ông ấy lắc đầu cười, cảm thấy hơi tiếc nuối.
Tiêu Qua lắc đầu: “Kẻ này lòng dạ hẹp hòi, không chịu được khi thấy người khác ưu tú hơn mình, làm chủ tịch học viên chắc chắn không phải là chuyện tốt cho thư viện”.
Chu Phu khẽ gật đầu: “Ba tháng sau là tỷ võ, một tháng sau chúng ta sẽ lên đường đến thượng giới, con phải chuẩn bị đi”.
Tiêu Qua gật đầu: “Vâng ạ!”
Chu Phu cười: “Đi đi!”
Tiêu Qua khẽ hành lễ rồi quay người rời đi.
Chu Phu trầm mặc một lát rồi ra lệnh: “Truyền lệnh, từ bây giờ Diệp Nam được đưa lên làm học sinh nội viện, tất cả tài nguyên tu luyện tăng lên gấp ba lần, đồng thời sẽ được đích thân chủ tịch đạo sư của thư viện là Tống đạo sư chỉ dạy!”
“Tuân lệnh!”