Thanh Tri: “…”
Nhìn nụ cười dung tục của Lâu Đắc Nguyệt, Thanh Tri lắc đầu nhoẻn miệng cười.
Tình cảm nam nữ ư?
Thành thật mà nói, cô ấy có cảm tình với Diệp công tử, nhưng vẫn chưa đến mức có tình cảm nam nữ.
Tình cảm nam nữ phải thuận theo tự nhiên mới là tốt.
Lúc này, Lâu Đắc Nguyệt cũng dừng lại, cô ấy nhìn những cường giả tộc Tiên Linh đang quỳ trên mặt đất, nói: “Tiếp theo cô định làm gì?”
Thanh Tri trầm mặc một lát rồi nói: “Chỉnh đốn tộc Tiên Linh”.
Điều đầu tiên cô ấy muốn thay đổi là sự kiêu ngạo của người trong tộc Tiên Linh.
Kể từ hôm nay, tộc Tiên Linh sẽ không thể tiếp tục cao ngạo được nữa, đồng người người tộc Tiên Linh cũng phải bước ra hòa nhập với thế giới.
Lâu Đắc Nguyệt gật đầu: “Ta phải nhắc nhở cô, mặc dù tộc Tiên Linh chưa bị tiêu diệt, nhưng nguyên khí đã bị tổn hại nặng nề, hơn nữa ông nội của Diệp công tử đã giết rất nhiều người tộc Tiên Linh, sẽ có rất nhiều người căm hận…”
Thanh Tri tự chế giễu: “Căm hận hả? Bọn họ có tư cách gì mà căm hận chứ? Đừng nói là Kiếm Chủ Thanh Sam, mà ngay cả Diệp công tử, tộc Tiên Linh ta cũng không thể chống lại nổi. Trong tình huống này, nếu còn căm hận thì đáng bị diệt tộc”.
Lâu Đắc Nguyệt cũng thở dài: “Thực lực của Diệp công tử cũng tiến bộ quá nhanh”.
Nói đến đây, cô ấy như nghĩ ra điều gì đó, nhíu mày nói: “Người đàn ông áo đen lúc nãy đi cùng tộc trưởng các cô hình như là người của rừng sâu Thần Hư…”
Thanh Tri cũng nhíu mày.
Nền văn minh Sâm Lâm của rừng sâu Thần Hư chẳng phải đã chuyển đi rồi sao?
Lại quay về nữa à?
Thanh Tri thấy hơi lo lắng.
…
Ở một diễn biến khác, trong tinh không.
Diệp Quân và người đàn ông áo xanh chậm rãi đi cạnh nhau.
Người đàn ông áo xanh cười nói: “Cháu khiến ta hơi bất ngờ đấy”.
Diệp Quân hơi nghi hoặc: “Bất ngờ gì ạ?” . ngôn tình hay
Người đàn ông áo xanh gật đầu: “Tốc độ trưởng thành của cháu rất nhanh”.
Diệp Quân cười nói: “Là chuyện tốt hay xấu?”
Người đàn ông áo xanh nói: “Nếu tâm cảnh theo kịp thì là chuyện tốt, ngược lại thì là chuyện xấu”.
Tâm cảnh.
Diệp Quân trầm mặc.
Người đàn ông áo xanh nói tiếp: “Nhưng bây giờ xem ra tâm cảnh của cháu cũng rất tốt, nhưng vẫn cần rèn luyện thêm”.
Diệp Quân gật đầu: “Cháu chuẩn bị ra ngoài luyện tập”.
Người đàn ông áo xanh cười nói: “Được”.
Ông ấy nhìn về phía tinh không xa xôi: “Ta sắp phải đi rồi, có gì thắc mắc thì hỏi đi”.