Những người đang ẩn nấp quanh đó thì vội vã rời khỏi chiến trường trung tâm.
Ai nấy đều khiếp sợ không thôi.
Hai người phụ nữ này thật sự là quá mức kinh khủng.
Diệp Quân và Nhất Niệm ở ngoài cũng đanh mặt. Nhất là Diệp Quân vẫn luôn quan sát kiếm đạo của Tịnh Sơ, phát hiện bà ấy không hề dùng hư chiêu lòe loẹt mà lại vô cùng đơn giản, vậy mà lại có thể hủy thiên diệt địa.
Đã vậy còn không dùng kiếm kỹ nào.
Đúng là đại đạo tối giản!
Phục Võ dùng nắm đấm cũng hệt như vậy, đơn giản mà hung tàn vô cùng.
Ấy vậy mà từng chiêu từng thức của họ đều ẩn chứa sức mạnh đáng sợ vô cùng.
Đó là sự thuần túy.
Diệp Quân vốn cho rằng kiếm ý của mình đã tinh thuần đủ rồi, nhưng bây giờ mới nhận ra mình còn kém rất xa.
Thuần túy không có điểm dừng.
Uỳnh!
Tiếng nổ trong chiến trường Loạn Cổ kéo suy nghĩ của hắn về thực tại.
Vừa lúc thấy Phục Võ và Tịnh Sơ lùi lại nghìn trượng.
Từ khi bắt đầu, hai người bất phân thắng bại.
Diệp Quân biết bọn họ sắp dùng đến át chủ bài của mình.
“Bà ta sắp xuất kiếm”.
Một giọng nói vang lên cạnh Diệp Quân.
Hắn quay đầu lại, thấy Thiên Hành Chủ Tư Oánh đi tới.
Hắn bèn hỏi: “Quan chấp hành Tịnh Sơ sao?”
Tư Oánh lại nhìn Phục Võ: “Bà ta là kiếm tu, không phải võ tu”.
Diệp Quân sửng sốt.
Đánh nhau cả nửa ngày, hóa ra lại là kiếm tu?
Chỉ thấy Phục Võ vươn tay, gọi một thanh kiếm xuất hiện.
Uỳnh
Kiếm ý khổng lồ bao trùm khắp thời không Loạn Cổ.
Ruỳnh!
Tất cả chiến ý trong đó đều bị đập nát.
Tịnh Sơ cũng bị nó đẩy lui gần cả vạn trượng trước khi bị áp chế.
Phục Võ là kiếm tu!
Sự thật này khiến mọi người hóa đá.
Tư Oánh nhắm mắt lại: “Thắng bại đã rõ”.