Đồng tử Diệp Quân co lại, vừa định lùi lại về sau, hai ngón tay của người phụ nữ bỗng hơi dùng sức.
Ầm!
Diệp Quân lập tức lùi về sau mấy trăm trượng.
Ngay khi hắn vừa dừng lại, rất nhiều dây leo bỗng trồi lên từ dưới mặt đất ngay dưới chân hắn, thoáng chốc hắn đã bị đám dây leo này quấn chặt, không thể động đậy.
Người phụ nữ bước đến trước mặt Diệp Quân, rồi cười nói: “Ngươi thua…”
Nhưng ngay lúc này tay phải Diệp Quân bỗng phát ra sức mạnh đáng sợ, sau đó người phụ nữ biến sắc. Lúc này, tay phải Diệp Quân chộp lấy tay phải người phụ nữ, ngay sau đó hắn tiện thể lao về phía trước, tay phải rung dữ dội.
Ầm!
Thoáng chốc sức mạnh đáng sợ lập tức đánh văng người phụ nữ ra xa.
Liệt Thế Thốn Kình!
Xào kình thấm ướt, kẽ hở động trời, thần quyền diệt thế, cận chiến vô địch.
Người phụ nữ văng ra xa cả trăm trượng, bà ấy vừa dừng lại, một thanh kiếm khác bỗng bổ tới, nhưng ngay sau đó Diệp Quân biến sắc, hắn xoay phắt người lại, vừa định ra tay thì lúc này cả thời không đều biến thành một cái lồng nhốt hắn.
Thời không!
Không phải không gian!
Khác biệt quá lớn!
Diệp Quân định xuất kiếm nhưng lại kinh hoàng phát hiện, kiếm của hắn hoàn toàn không thể lay chuyển được thời không này.
Người phụ nữ đứng cách đó khá xa nhìn cánh tay phải của mình, cả cánh tay phải của người phụ nữ đã bị xé nát.
Thế mà có thể làm mình bị thương.
Người phụ nữ nhìn Diệp Quân, cảm thấy khá chấn động, vẻ mặt vô cùng phức tạp: “Diệp công tử, mọi người đều nghĩ ngươi là Kiếm Đế, không ngờ ngươi không chỉ là một Kiếm Đế, mà còn là một Võ Thần”.
Võ Thần!
Nghe người phụ nữ nói thế, Kiều Tinh Dao ở một bên trợn to mắt, mặt hiện lên vẻ không dám tin.
Lúc này người phụ nữ cũng cảm thấy chấn động.
Vừa là Kiếm Đế!
Vừa là Võ Thần!
Rốt cuộc ai mới là người mang thiên mệnh đây?
Diệp Quân nhìn người phụ nữ, vẻ mặt chán nản: “Ta thua rồi”.
Người phụ nữ tức giận nói: “Ngươi cảm thấy không phục ư? Ngươi có biết ta cao hơn ngươi bao nhiêu cảnh giới không?”