Nghe vậy, Diệp Quân nheo mắt, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Rõ ràng có cường giả đang âm thầm theo dõi hắn.
Chắc chắn là gia tộc và tông môn của thiếu niên thiên tài vừa bị giết khi nãy.
Diệp Quân hỏi: “Tiền bối có thể ra tay giết kẻ xấu ẩn nấp trong bóng tối không?”
Đại đế Bất Khuất lắc đầu: “Ta mà cậu đang nhìn thấy bây giờ chỉ là một tia ảo giác, ý chí của ta đã dung nhập vào Bất Khuất Cốt rồi”.
Ý chí!
Không phải ý thức!
Diệp Quân biết tiền bối này đã tặng hết mọi thứ mình có cho Hám Tông.
Lúc này Hám Tông bỗng quỳ xuống lần nữa: “Đại ca, một tiếng đại ca, cả đời đại ca…”
Bất Khuất Cốt!
Diệp Quân im lặng.
Một ngày nào đó chắc chắn Hám Tông có thể trở thành cường giả tuyệt thế, dù sao cậu ta cũng đã có Bất Khuất Cốt và ý bất diệt.
Đương nhiên Hám Tông cũng rất tốt!
Nghĩ đến đây, Diệp Quân đỡ Hám Tông dậy nói: “Nếu đã nhận ta làm đại ca thì đương nhiên ta sẽ cố gắng hết sức bảo vệ đệ”.
Đại đế Bất Khuất khẽ cười: “Diệp tiểu hữu, con đường gập ghềnh khó đi, chúc cậu sớm ngày đạt đến đỉnh cao đại đạo”.
Nói rồi ông ta dần trở nên mờ ảo.
Diệp Quân hơi cúi đầu: “Tiền bối đi thong thả”.
Đại đế Bất Khuất mỉm cười, ngẩng đầu nhiên bầu trời, trong mắt là vẻ lưu luyến.
Thế gian này thật ra rất tốt.
Tiếc là ông ta không còn nhìn thấy được nữa.
Thời đại thuộc về ông ta cũng kết thúc rồi.
Chẳng mấy chốc, đại đế Bất Khuất đã biến mất trước mắt mấy người.
Lần này là thật sự biến mất. . Đọc tr𝓾𝙮ện tại == 𝑇rUmtr𝓾𝙮 ện.𝓥n ==
Trên đời không còn đại đế Bất Khuất nữa!
Diệp Quân nhìn Hám Tông trước mặt, giờ phút này khí thế của Hám Tông vẫn đang tăng lên, nhưng cực kỳ không ổn định, hơn nữa cơ thể và linh hồn của cậu ta vẫn chưa hoàn toàn dung hợp với Bất Khuất Cốt.
Cần thời gian!
Diệp Quân quay đầu nhìn bầu trời, đúng lúc này bầu trời tách ra, sau đó một luồng khí thế mạnh mẽ lan tràn.
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Diệp Quân tối sầm lại.
Hiển nhiên là muốn tranh giành Bất Khuất Cốt.
Bây giờ Bất Khuất Cốt vẫn chưa hoàn toàn dung hợp với Hám Tông, là thời cơ tốt nhất để giành lấy.
Diệp Quân nhìn Hám Tông: “Thông báo cho người của tộc đệ đi”.
Hám Tông nhanh chóng gật đầu, lấy lệnh bài đặc biệt ra rồi bóp nát, sau đó nói với Diệp Quân: “Đại ca, tộc nhân của ta nửa canh giờ nữa sẽ tới”.
Nửa canh giờ!
Diệp Quân nhìn bầu trời xa: “Ta sẽ bảo vệ đệ nửa canh giờ”.
Hám Tông hỏi: “Đại ca, nếu nửa canh giờ nữa tộc nhân của ta vẫn chưa đến kịp thì phải làm sao?”
Diệp Quân bình thản đáp: “Vậy thì ta sẽ không còn lại đại ca của đệ nữa! Xin hãy gọi ta là Diệp công tử, cảm ơn!”
Hám Tông: “…”