Hắn xé hai đùi dê xuống đưa sang. Bọn họ không chút khách khí, lập tức ngấu nghiến nó.
Nhìn hai cô gái ăn như hổ đói, hắn bật cười.
Lại nghe Nhất Niệm hỏi Tịnh An: “Sao ngươi lại chạy ra đây?”
Tịnh An ăn không dứt miệng, đặt một lệnh bài xuống trước mặt Nhất Niệm: “Từ giờ ngươi phải gọi ta là Tịnh An Điện chủ”.
Diệp Quân: “!!”
Nhất Niệm nhíu mày: “Tịnh An Điện chủ?”
Tịnh An kiêu ngạo: “Chính xác. Bây giờ ta đã quản lý Ám Điện của văn minh Thiên Hành, trở thành thủ lĩnh tình báo của họ rồi”.
Diệp Quân im lặng liếc nhìn.
Nhất Niệm vừa nhai vừa nói: “Sư phụ bảo ngươi đến tìm chúng ta à?”
Tịnh An gật đầu, không hề giấu diếm. Thấy Nhất Niệm nhìn mình, Diệp Quân chỉ cười không nói.
Tịnh An lại ngoạm vào đùi dê, nhai nhai một hồi rồi nói: “Có hai chuyện. Thứ nhất, Ác Đạo Minh đang bày bố một thế trận lớn. Ta đã điều tra ra cái tên Hiện Hữu trên Đăng Thiên Vực kia đã lựa chọn theo y, ngoài ra ngươi còn là mục tiêu của tất cả cường giả ở một nơi tên Ly Hận Thiên…”
Cô ta kể lại việc mình đưa Thần Trạch đến Đại Chu để bắt Chu Phạm nói chuyện.
Diệp Quân nghe xong thì khẽ nhíu mày. Dạo gần đây hắn đang phải tập trung cao độ cho văn minh Thiên Hành, không ngờ Nhị điện chủ kia lại có nhiều động tác đến vậy.
Tịnh An lại nói: “Có thể thấy Nhị điện chủ đang liên lạc với nhiều cường giả và thế lực cấp cao, cụ thể là ai thì đang điều tra”.
Diệp Quân: “Còn văn minh Thiên Hành?”
Tịnh An rơi vào im lặng, không tiếp tục ăn nữa, một hồi sau mới nói: “Mục Tương đã chết, văn minh Thiên Hành hiện do sư phụ quản lý, bà ấy muốn giải quyết Ác Đạo Minh trước”.
Diệp Quân lẳng lặng cắn một miếng thịt, nghe Tịnh An nói tiếp: “Ta hiện đang điều tra Nhất điện chủ, nhưng người này quá bí ẩn, chúng ta không biết gì nhiều. Ngoài ra ngươi còn phải đề phòng Nhị điện chủ, ông ta có sức phá hoại rất lớn, vẫn đang bố trí bẫy rập sau lưng để giết ngươi”.
Diệp Quân gật gù: “Được”.
Tịnh An liếc nhìn một cái rồi không nói gì thêm. Chẳng mấy chốc sau cả ba đã chén sạch con dê nướng.
Diệp Quân đứng dậy: “Hai người đi chơi đi, ta ra ngoài làm việc chút”.
Rồi hắn rời khỏi Tiểu Tháp, nhìn về nơi xa với sát ý trong mắt: “Nhị điện chủ muốn chơi chứ gì? Vậy ta chiều”.
Rồi hóa thành kiếm quang biến mất.
Bên trong tháp, Tịnh An đưa tay huých Nhất Niệm: “Quả Thiên Hành ngon không?”
Nhất Niệm không đáp mà lấy ngay một quả đưa sang. Toàn bộ cây đã nằm ở trong tháp nên đều thuộc sở hữu của cô ta và Diệp Quân.
Tịnh An lại không nhận lấy mà thở dài.
Nhất Niệm hỏi: “Sao thế?”
Tịnh An đặt khúc xương trong tay xuống: “Ta biết vì sao sư phụ đưa ta lên làm điện chủ Ám Điện, cũng biết vì sao lại bảo ta đến tìm các ngươi, là muốn thông qua ta để hóa giải ân oán giữa Diệp Quân và văn minh Thiên Hành. Ta biết bây giờ mở miệng khuyên nhủ là không có nghĩa khí, bởi các ngươi đã mất rất nhiều người ở nơi này, nhưng… ta thật sự không muốn thấy mọi người chiến tranh nữa…”