Nói rồi hắn chỉ vào lửa Thiên Hành: “Bao gồm cả lửa Thiên Hành này, hôm đó lúc ngọn lửa này lao đến, cô cô ta chỉ giơ ngón tay lên, ngọn lửa này mất tác dụng”.
Vẻ mặt Chu Phạn thay đổi.
Chỉ giơ ngón tay đã trấn áp được lửa Thiên Hành?
Cực kỳ đáng sợ.
Sắc mặt Chu Phạn dần trở nên nghiêm trọng, đồng thời cũng khá phức tạp, Đại Chu là vũ trụ nền văn minh đỉnh cấp cấp bốn.
Thật ra cũng được xem là hung hãn trong vũ trụ này, nhưng lúc này cô ta nhận ra trong vũ trụ rộng lớn này, trong mắt một số người, Đại Chu chỉ là sự tồn tại cực kỳ nhỏ bé.
Diệp Quân kéo tay Chu Phạn, mỉm cười nói: “Đừng ngạc nhiên, đây chỉ là thao tác cơ bản của cô cô chúng ta thôi”.
Chu Phạn nhìn Diệp Quân: “Cô cô chúng ta?”
Diệp Quân hỏi ngược lại: “Cô cô ta chẳng phải là cô cô của muội sao?”
Chu Phạn chớp mắt, sau đó nói: “Trước đây ta cứ nghĩ huynh hiền lành, thật thà, bây giờ xem ra là ta nhìn lầm. Huynh nói thật cho ta biết câu này của huynh có phải đã nói với rất nhiều cô gái rồi không?”
Khuôn mặt Diệp Quân cứng đờ.
Chu Phạn không tiếp tục chủ đề này nữa, cô ta kéo Diệp Quân đi về phía xa: “Ta không thể gả cho huynh”.
Diệp Quân sửng sốt.
Chu Phạn nói tiếp: “Phụ hoàng đã có ý về hưu, nói cách khác sau này ta sẽ trở thành nữ hoàng Đại Chu, mà theo luật pháp Đại Chu, nữ hoàng không thể gả cho người khác”.
Diệp Quân nói: “Nữ hoàng chỉ có thể độc thân à?”
Chu Phạn cười nói: “Đương nhiên không phải, mặc dù không thể gả cho người khác nhưng có thể nạp phi, nam phi”.
Diệp Quân: “…”
Chu Phạn nhìn Diệp Quân, sau đó cười nói: “Mặc dù ta không thể gả cho huynh, nhưng huynh có thể gả cho ta”.
Diệp Quân lắc đầu khẽ cười.
Chu Phạn nói: “Những gì ta nói đều là thật”.
Diệp Quân nói: “Ta biết, muội là một người kiên cường, muội không muốn trở thành vật trang trí của ta, muội muốn có sự nghiệp của mình, ta cũng ủng hộ muội, cũng sẽ cố gắng giúp muội”.
Chu Phạn nhìn Diệp Quân hồi lâu, sau đó chậm rãi nhào vào lòng Diệp Quân, khẽ nói: “Ta biết huynh hiểu ta”.
Diệp Quân ôm lấy eo Chu Phạn, khẽ nói: “Vậy chúng ta làm bạn bè đơn thuần nhé?”
Chu Phạn ngẩng đầu trợn mắt nhìn Diệp Quân.
Diệp Quân bật cười, như nghĩ đến điều gì, hắn bỗng nói: “Đi thôi”, nói rồi hắn kéo Chu Phạn ngự kiếm bay lên, biến mất ở tận cuối tinh không.
Một lúc sau, Diệp Quân dẫn Chu Phạn đến một khoảng không vô tận, cách trước mặt họ hàng vạn dặm vang lên tiếng đánh nhau đinh tai nhức óc, đó là Diệp Thanh Thanh và Thương Võ, Cơ Tiểu Kiếm.
Thấy Diệp Quân đến, Diệp Thanh Thanh bỗng dừng lại, bà ấy nhìn Diệp Quân: “Con đến làm gì?”