Ba chữ này vừa ra, một bàn tay khổng lồ đã vươn ra từ trong tòa thành, vỗ mạnh vào chuôi kiếm Hành Đạo.
Theo đó, một luồng uy áp đáng sợ bao trùm toàn bộ Bỉ Ngạn Giới.
Đúng lúc ấy, kiếm Hành Đạo lại rơi xuống.
Bàn tay vỡ nát trong nháy mắt.
“Á!!”
Một tiếng hét thảm thiết vọng ra từ trong tòa thành, thể hiện sự kinh hoàng vô tận: “Ngươi là ai?!”
Kiếm Hành Đạo cuối cùng cũng đâm xuống thành Bỉ Ngạn.
Uỳnh!
Cả một tòa thành bị xóa sổ trong nháy mắt.
Nhìn thấy cảnh này, bà lão còn chưa chết hẳn ngây dại ra như bị sét đánh, trong đầu trống rỗng.
Hai mắt bà ta mở to đầy mờ mịt.
Thành Bỉ Ngạn cứ thế mà bốc hơi luôn ư?
Diệp Quân cũng không biết phải nói gì.
Hắn còn đang bận ngạc nhiên đây này.
Ai mà ngờ mọi chuyện sẽ thành ra thế này chứ?!
Hắn chỉ muốn mượn kiếm thôi mà.
Hắn có muốn gọi cô cô tới đâu!
Tiểu Tháp bỗng nói: “Hình như hôm nay cô cô ngươi không được vui”.
Diệp Quân: “…”
Nhất Niệm nhìn ra xa, miệng vẫn chăm chú mút kẹo, hai mắt chớp chớp, không biết đang nghĩ gì.
Thành Bỉ Ngạn bên kia biến mất rồi, để lộ hình bóng của một người đàn ông áo trắng đứng đó. .
||||| Truyện đề cử: Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế |||||
Với một thanh kiếm cắm xuyên đỉnh đầu.
Ông ta ngẩng mặt nhìn trời với vẻ mê mang.
Đã bị giết mất rồi!
Mà hoàn toàn không có sức phản kháng.
Ông ta không hề cho rằng mình là cá thể vô địch trong vũ trụ vô tận này, nhưng cũng không nghĩ mình chỉ là một con kiến bé nhỏ.
Bởi vì ông ta đã đến cảnh giới Ách Đạo trong Độc Khai Nhất Đạo.
Vậy mà giờ phút này, đứng trước thanh kiếm này, ông ta mới nhận ra mình chẳng khác gì kiến cỏ.
Cảnh giới Ách Đạo có là gì, khi ông ta không hề có sức chống trả.
Rồi ông ta chợt nở nụ cười bao gồm tự giễu, không cam và cả nhẹ nhõm.
Tự giễu vì nhận ra mình vẫn chỉ nằm ở đáy vũ trụ mà thôi.
Không cam vì tu đạo mấy chục nghìn năm mà lại chết trong mơ hồ thế này, ngay cả đối phương là ai cũng không biết.
Nhẹ nhõm vì chết cũng không phải tệ lắm.
Người đàn ông ngoảnh đầu nhìn con sông Bỉ Ngạn một lần cuối. Khi gió thổi qua, ông ta đã hóa thành tro bụi tiêu tan.