Thiên Xích nhìn sang, nghe ông ta giải thích: “Thế nào cũng có một thằng ngu xuất hiện”.
Thiên Xích vừa mở miệng thì thấy thời không ở đằng xa sôi trào lên. Một khí tức đáng sợ ập tới từ tinh hà đằng xa, mang theo tiếng cười lớn: “Lề mà lề mà. Chỉ là một nữ kiếm tiên thôi mà? Vũ trụ lớn như vậy, chẳng lẽ lại để đàn bà nắm đầu? Lũ các ngươi đã vô dụng thì để ta…”
Dứt lời, một cái bóng mờ đã bổ xuống Hoàng thành Đại Chu.
Đất trời mờ đi từng chút một.
Cái bóng như tia chớp giáng xuống Hoàng thành, nhưng ngay lúc nó vừa đột nhập vào trong, đã có kiếm quang rơi xuống.
“Á!”
Tiếng kêu thảm thiết vang lên: “Đệt bà nó! Ta sai rồi!!”
Uỳnh!
Cái bóng bị xóa sổ.
Kiếm quang biến mất.
Bốn bề lặng phắc như tờ.
Biến mất tiêu rồi.
Sự im lặng bao trùm bốn phía, đến nỗi có thể nghe tiếng kim rơi.
Trong tinh không.
Thiên Xích im lặng.
Binh chủ cũng trầm mặc.
Một hồi lâu sau, Binh chủ mới mở miệng: “Khó rồi đây”.
Thiên Xích hỏi: “Ông cảm nhận được bà ấy không?”
Binh chủ lắc đầu: “Chỉ thấy kiếm khí xoẹt qua là thằng ngu kia bay màu”.
Thiên Xích lại rơi vào im lặng.
Cả hai người họ đều không cảm nhận được nữ kiếm tiên kia.
Bị trọng thương ư?
Có vẻ không giống lắm.
Các cường giả khác đang âm thầm ẩn nấp cũng không biết nói gì sau khi bị nhát kiếm kia làm cho kinh sợ.
Người vừa ra tay đã đến cảnh giới Khai Đạo rồi đấy!
Ấy vậy mà vừa bị đánh đã bay màu luôn?
Thật là đáng sợ!
Có hai khí tức đã lặng lẽ rời đi.
Vũng nước này quá sâu, bọn họ không xuống được, giữ mạng quan trọng hơn.
Đúng lúc này, Chu Phạn xuất hiện trên bầu trời Hoàng thành Đại Chu, vươn tay đón một chiếc nhẫn không gian.
Nó vốn thuộc về cường giả bị kiếm khí chém chết kia.
Cô ta cất nó đi, nói: “Cảm ơn vị cường giả ngu xuẩn kia đã tặng hai trăm Tổ Mạch”.