Diệp Quân cúi đầu: “Mong tiền bối chỉ dạy”.
Nói xong kiếm ý xuất hiện trong tay hắn, hắn vung mạnh một cái.
Nhất Giới Tuế Nguyệt!
Nhát kiếm này có thể chém được ba mươi vạn năm tuế nguyệt.
Xa xa, người đàn ông chỉ vung một kiếm, sức mạnh Tuế Nguyệt bí ẩn đó đã biến mất không còn tăm hơi.
Thấy cảnh này, Diệp Quân ngẩn người ra đó, vẻ mặt sững sờ, kiếm đạo của người trước mặt thật đáng sợ.
Người đàn ông nhấp một ngụm rượu rồi bảo: “Chỉ biết làm màu”.
Diệp Quân cung kính cúi đầu: “Mong tiền bối chỉ dạy”.
Người đàn ông lắc đầu: “Người nhà ngươi lợi hại hơn ta nhiều, không cần ta phải chỉ dạy, ta ra đây gặp ngươi chỉ là muốn xem thử kiếm đạo của ngươi thôi. Tiếc là, ngươi khiến ta rất thất vọng”.
Nói xong ông ta quay người rời đi.
Diệp Quân bỗng gọi: “Tiền bối chờ đã”.
Người đàn ông dừng bước, quay lại nhìn Diệp Quân: “Có chuyện gì?”
Diệp Quân lại cúi đầu: “Mong tiền bối dạy cho ta”.
Người đàn ông nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Xuất kiếm!”
Diệp Quân đột nhiên biến mất tại chỗ.
Vụt!
Trước mặt người đàn ông xuất hiện một luồng kiếm quang.
Người đàn ông bất ngờ chém ra một nhát.
Bùm!
Diệp Quân thoáng chốc bị đẩy lùi mấy chục vạn trượng, mà hắn vừa dừng lại, một thanh kiếm đã chặn ngay trước trán.
Thất bại hoàn toàn!
Người đàn ông nhìn Diệp Quân chăm chú không nói lời nào, khí thế của ông ta đột nhiên giảm mạnh, trong nháy mắt, ông ta đã đạt tới cảnh giới mười phần thần tính.
Tự hạ cảnh giới!
Người đàn ông lại nói: “Xuất kiếm”.
Nói xong, kiếm trước trán Diệp Quân về lại trong tay người đàn ông.
Diệp Quân nhìn chằm chằm người đàn ông, tiến lên một bước rồi đột nhiên trước mặt người đàn ông xuất hiện một thanh kiếm ý.
Diên Trì Nhất Kiếm!
Vẻ mặt người đàn ông vẫn bình tĩnh như nước, ông ta chỉ nhẹ nhàng vung kiếm, thanh kiếm ý ấy đã vỡ vụn, ngay sau đó trong mắt Diệp Quân chợt hiện lên một luồng kiếm quang, thoáng chốc, một thanh kiếm đã phóng tới trước trán hắn.
Mà gần như cùng lúc đó, sau lưng người đàn ông cũng xuất hiện một thanh kiếm ý, nhưng thanh kiếm ấy vẫn còn cách ót ông ta vài tấc.