Sợ không?
Đương nhiên hắn không sợ!
Không một chút sợ hãi nào!
Diệp Quân bỗng mở mắt ra, trong nháy mắt, một thanh khí kiếm đã xuyên thủng trán của người đàn ông dẫn đầu!
Bụp!
Người đàn ông đó đổ sầm xuống đất!
Mà ngay lúc hắn ta ngã xuống, Diệp Quân đã xuất hiện trước mặt hắn ta như một hồn ma. Một giây sau, hắn rút mạnh khí kiếm ra, sau đó thì nhoáng lên một cái.
Rầm!
Lại một người nữa ngã xuống.
Lúc người này ngã xuống, hắn đã xuất hiện cách đó mấy trượng. Nơi đó, có một người đàn ông đã bị một thanh kiếm xuyên qua đầu!
Chớp mắt sau, Diệp Quân lại xuất hiện cách đó mười mấy trượng.
Vù!
Một cái đầu đẫm máu bay ra ngoài!
Chỉ trong vài nhịp thở, Diệp Quân đã liên tục giết được mười mấy người!
Đám người ở đây còn không thấy được bóng dáng của Diệp Quân ở đâu!
Tốc độ quá nhanh!
Trên ngọn cây nào đó, Tịch Huyền nhìn Diệp Quân ở bên dưới, lẩm bẩm: “Tên này nhanh thật đấy!”
Nói rồi, dường như cô ấy nhớ ra điều gì, gương mặt lại đỏ ửng lên: “Trong sách có nói, tốc độ của đàn ông nhanh quá, không tốt lắm đâu!”
…
Trong đêm tối, Diệp Quân liên tục đi xuyên trong đám cường giả như một bóng ma.
Từng tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Một nhát kiếm một người!
Đều giết trong tích tắc.
Diệp Quân chỉ theo đuổi một thứ, đó là tốc độ, không có bất kỳ sự phô trương nào, đều giết chết bằng một nhát kiếm.
Không đến mười lăm phút sau đã có gần một trăm thi thể ngã xuống.
Những người còn lại đã sợ vỡ mật, không còn ý chí chiến đấu nữa đều bỏ chạy tán loạn.
Thế nhưng kiếm của Diệp Quân lại nhanh hơn.
Lần này ngự kiếm của hắn giết người, kiếm quang liên tục xuyên qua màn đêm dưới sự không chế của hắn, thoáng chốc đã có mười mấy cường giả bị giết chết.