Làm hắn tròn mắt nhìn họ.
Cố Trạch quan sát hắn một hồi mới nói: “Tiểu tử, qua đây nói chuyện chút”.
Diệp Quân gật đầu: “Được thôi”.
Ông ta bỗng cười lên: “Ngươi xem, chúng ta chỉ cần dùng ngón tay cũng có thể nghiền chết tên này, vậy mà hắn chẳng tỏ vẻ gì sợ hãi, như thể hắn mới là kẻ bóp chết được chúng ta vậy. Đúng là mắc dịch mà”.
Diệp Quân: “…”
Tù Linh mặc kệ Cố Trạch, tỉ mỉ nhìn Diệp Quân một hồi rồi hỏi: “Có phải trong người ngươi có một cổ tự không?”
Diệp Quân ngạc nhiên: “Làm sao hai ông biết?”
Phải nâng cấp cho Tháp gia thật rồi, hắn âm u nghĩ.
Tù Linh: “Cây bút mà bọn ta thấy trong tháp không có ở đây, chỉ có thế gian cổ tự kia thôi”.
Cố Trạch xen vào: “Cho chúng ta xem nó được không?”
Diệp Quân lấy bút ra đưa sang, làm ông ta cười hỏi: “Không sợ ta lấy mất à?”
Hắn chỉ nói: “Ta tin vào nhân phẩm của tiền bối”.
Cố Trạch cười ha hả: “Thằng ranh con nhà mi cũng ghê gớm lắm chứ vừa gì đâu!”
Diệp Quân: “…”
Cố Trạch ngắm nghía cây bút một hồi rồi quay sang Tù Linh, thấy sắc mặt ông ta đi từ nghiêm trọng đến phức tạp.
Diệp Quân bèn hỏi: “Nó thuộc về văn minh Thủy tộc sao tiền bối?”
Tù Linh gật đầu: “Phải. Thủy tộc chúng ta có hơn bốn trăm Thánh tự, nó là một trong số đó…”
“Cái gì?!”
Diệp Quân kêu lên: “Hơn bốn trăm??”
Tù Linh gật đầu.
Diệp Quân càng kích động: “Hơn bốn trăm cổ tự khác cũng như nó?”
Tù Linh lắc đầu: “Trong tất cả Thánh tự, cổ tự này chỉ xếp hàng trung đẳng, một số khác mới thật sự là lợi hại”.
Diệp Quân rơi vào im lặng.
Tự dưng thấy đáng sợ quá.
Có hơn bốn trăm Thánh tự như thế này!
Ghê gớm!
Hắn hỏi Tù Linh: “Văn minh của các tiền bối đã đến cấp năm chưa?”
Cố Trạch cười lớn: “Ngươi nghĩ sao?”
Diệp Quân nhíu mày: “Thật sự là cấp năm?”
Tù Linh gật đầu: “Phải, nhưng đó là quá khứ, bây giờ thì không phải”.
Diệp Quân càng khó hiểu: “Sao lại thế?”
Tù Linh: “Vì văn minh Thủy tộc chúng ta từng giao chiến với văn minh Thiên Hành”.
Giao chiến với văn minh Thiên Hành!