Từ Thiên chắp hai tay lại: “Ta rút lại lời vừa nói”.
Đạo Quân thấp giọng nói: “Ngươi rút lại cái gì chứ? Người xuất gia nói thì phải giữ lời, nếu ngươi đến đó thì không cần lo lắng, ta nhất định sẽ nhặt xác của ngươi”.
Từ Thiên sầm mặt nói: “Đạo Quân, nói thế nào, chúng ta cũng là hoạn nạn có nhau mà, ngươi chẳng tốt lành chút nào. Ta đại diện cho Phật tổ khinh bỉ ngươi!”
Đạo Quân: “…”,
Chu Phạn bỗng nói: “Chuyện này phải để huynh ấy đưa ra quyết định”.
Nói rồi cô ta lấy bùa truyền âm ra rồi bóp nát.
Cô ta không liên hệ với Diệp Quân mà là Tịnh Sơ, vì lúc Diệp Quân tiếp nhận truyền thừa từng truyền âm cho cô ta bảo nếu có chuyện gì cứ liên hệ với Tịnh Sơ.
Sau khi truyền âm, Chu Phạn ngẩng đầu lên nhìn tinh không, ánh mắt hiện lên vẻ lo lắng.
Từ Thiên cũng ngẩng đầu lên nhìn trời, khẽ nói: “Cậu Diệp… lần này ta không gánh được… thật xin lỗi”.
Trong Tiểu Tháp, Tịnh Sơ ngồi khoanh chân dưới đất đang tu luyện, bà ta đã thu hoạch được khá nhiều thứ trong trận đánh với Phục Võ trước đó, khoảng thời gian này thực lực của bà ta cũng được nâng cao khá nhiều.
Đối diện với bà ta là Chiêm Thanh, Chiêm Thanh không tu luyện mà đang nướng thịt dê, con dê này là do Diệp Quân để lại trong Tiểu Tháp.
Chiêm Thanh bỗng xé một cái đùi dê đi đến bên cạnh Tịnh Sơ, cô ta đưa cho Tịnh Sơ, Tịnh Sơ không từ chối, vừa mới cầm lấy cái đùi, Chiêm Thanh bỗng ôm lấy bà ta hôn thật mạnh lên mặt, cười nói: “Tịnh Sơ, cô thật sự ngày càng đẹp”.
Dứt lời, lại hôn một cái nữa.
Tịnh Sơ lạnh nhạt nhìn cô ta.
“Ngoài việc bôi nước bọt lên mặt ta thì cô còn có thể làm gì hả?”
Chiêm Thanh: “…”
Lúc này thời không trước mặt Tịnh Sơ bỗng rung chuyển, một lúc sau bà ta nhíu mày.
Chiêm Thanh bên cạnh bà ta cũng không còn cười nữa hỏi: “Sao thế?”
Tịnh Sơ trầm giọng nói: “Nữ hoàng Đại Chu gửi thư bảo tộc Đại Vu gửi chiến thư cho Đại Chu, nếu Diệp Quân không đến nền văn minh vũ trụ Vô Gian, chúng sẽ hủy diệt tất cả các vũ trụ bên dưới”.
Chiêm Thanh nhíu mày, cô ta không ngờ tộc Đại Vu lại muốn tiêu diệt họ nhanh đến thế.
Tịnh Sơ xoay người nhìn cây sinh mệnh Thiên Hành: “Chúng còn bao lâu nữa?”
Chiêm Thanh trầm giọng nói: “Còn phụ thuộc vào bản thân chúng”, Tịnh Sơ im lặng một lúc rồi nói: “Đến vũ trụ Vô Gian một chuyến”.
Chiêm Thanh gật đầu: “Được”.
Bây giờ họ phải tranh thủ chút thời gian cho Diệp Quân.
Không lâu sau, hai người ra khỏi Tiểu Tháp, sau đó chạy đến nền văn minh vũ trụ Vô Gian.
Trong tinh không.
Sao băng lửa phủ khắp bầu trời lướt qua tinh không, trong số sao băng lửa đó, một tia kiếm quang lóe sáng.
Tia kiếm quang đó đi ngược dòng, cắt ra một đường máu giữa đám sao băng rực lửa.