Nhưng có thể thấy được địa vị của mấy người này lại rất cao.
Điều này cũng rất bình thường, trong bất kỳ nền văn minh nào, chỉ cần nền văn minh này đủ thông minh thì đều sẽ đối xử tốt với các nhà khoa học đó.
Cô gái áo bào trắng chậm rãi đi đến trước cánh cổng, cô ta bắt đầu tỉ mỉ nghiên cứu những phù văn. Một lát sau, cô ta bỗng vẽ một màn sáng vào không trung, trên màn sáng xuất hiện vô số phù văn bí ẩn, hai tay cô ta bắt đầu chi phối, mấy phù văn đó nhanh chóng hợp lại.
Ông lão ở bên phải cô ta nhìn chằm chằm vào cánh cổng bằng đá, hai tay ông ta nhanh chóng chuyển động như đang thầm tính toán gì đó.
Xung quanh cực kỳ yên tĩnh, không ai dám quấy rầy.
Không biết qua bao lâu, ông lão tóc bạc và cô gái áo bào trắng cùng lên tiếng: “Nền văn minh cấp bốn”.
Nền văn minh cấp bốn!
Hai người vừa dứt lời, một phù ấn hình đa giác bí ẩn xuất hiện trên cánh cổng, phù ấn đó chậm rãi xoay chuyển, toát ra năng lượng bí ẩn.
Ánh mắt ông lão lóe lên vẻ phức tạp, lắc đầu: “Đã vượt qua khỏi nhận thức của chúng ta rồi”.
Dứt lời, ông ta xoay người rời đi.
Các nền văn minh cấp thấp không thể nghiên cứu các nền văn minh cấp cao, phù ấn đa giác trước mặt này đã vượt ra khỏi nhận thức của nền văn minh Quân Lâm. .
||||| Truyện đề cử: Bé Chanh Siêu Chua |||||
Thế nhưng cô gái áo bào trắng đó lại không hề dịch chuyển.
Ông lão tóc bạc cũng nhận ra điều này, thế là ông ta lại dừng lại, sau đó nhìn cô gái áo bào trắng, vốn dĩ còn muốn hỏi nhưng nghĩ lại vẫn không nói gì.
Dù sao họ là hai nền văn minh vũ trụ khác nhau.
Hơn nữa nền văn minh Tu La rất hiếu chiến.
Cô gái áo bào trắng nhìn chằm chằm phù ấn đa giác hồi lâu, sau đó cô ta bỗng xòe tay ra, ngón tay gõ nhẹ vào cánh cổng, không lâu sau các phù ấn trên cánh cổng bắt đầu nhanh chóng xếp thành một hàng. Không biết qua bao lâu, các phù văn đó tụ lại thành một phù ấn hình đa giác, thoáng chốc cánh cổng đó rung chuyển, sau đó hai cánh cửa mở ra một góc.
Mở ra rồi.
Thấy thế ông lão tóc bạc sửng sốt, mặt đầy vẻ khó tin.
Cô gái áo bào trắng xòe tay ra, một phù ấn hình đa giác mờ ảo xuất hiện trong tay cô ta, cô ta thu nó lại, như cảm nhận được gì, cô ta bỗng quay đầu lại nhìn Diệp Quân cách đó không xa: “Có phải trên người ngươi có bảo vật không?”
Diệp Quân sửng sốt.
Lúc này cô gái áo giáp giơ tay phải về phía trước, sức mạnh đáng sợ trấn áp Diệp Quân.
Bị sức mạnh đột ngột ập đến áp chế, Diệp Quân nhíu mày, hắn nhìn cô gái giáp đen, vẫn rất bình tĩnh nhưng kiếm Thanh Huyên trong cơ thể lại chuẩn bị xuất kích, sẵn sàng xuất kiếm bất cứ lúc nào.
Không chỉ thế, huyết mạch phong ma trong người hắn cũng có dấu hiệu động đậy.
Không ra tay thì thôi.
Nếu đã ra tay thì phải một đòn tất chết.
Đồng thời trong đầu hắn đang suy xét đến mọi khả năng, dù sao hắn cũng không biết rõ về cô gái giáp đen, cô gái áo bào trắng cũng là người của nền văn minh Tu La.