Lâm Bảo Mỹ gật đầu lia lịa: “Dạ…”
Rồi chuyển ánh mắt sang Diệp Quân.
Hắn ngẫm nghĩ một hồi rồi đi đến cạnh giường: “Bảo Mỹ, có thể để ta nói chuyện riêng với bà của muội một chút không?”
Cô bé tròn mắt không hiểu gì.
Diệp Quân cười cười: “Hỏi bệnh ấy mà”.
Lâm Bảo Mỹ do dự nhìn bà lão, thấy bà gật đầu nói: “Con ra ngoài đi”.
Cô bé gật đầu rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Đợi cô bé đi rồi, Diệp Quân và bà lão lại bốn mắt nhìn nhau.
Bầu không khí chợt trở nên căng thẳng.
Bà lão mở miệng: “Ngươi đến đây làm gì?”
Diệp Quân: “Đến nhìn xem thôi”.
Bà lão: “Chỉ có thế?”
Hắn gật đầu.
Bà lão không nói gì thêm.
Diệp Quân quét nhìn cơ thể bà một lần, hỏi: “Các hạ bị thương nặng lắm sao?”
Bà lão lắc đầu: “Không, đây là trừng phạt”.
Diệp Quân nhíu mày: “Trừng phạt?”
Bà lão mỉm cười: “Xem ra ngươi cũng không biết về nơi này”.
Diệp Quân gật gù: “Đúng là vậy”.
Bà lão: “Ngươi đến từ bên ngoài, hẳn là biết A Nan?”
Diệp Quân lắc đầu: “Không biết”.
Bà lão nhìn hắn hồi lâu mới chậm rãi nói: “Những ai sinh ra ở thị trấn Hạo Nhiên này đều phải tuân theo một quy luật: không được phép rời khỏi nơi đây, không được phép tu hành. Nếu tu hành sẽ bị nguyền rủa, không sống quá trăm năm”.
Diệp Quân nhíu mày: “Do Thần Nhất để lại?”
Bà lão lắc đầu: “Không”.
Diệp Quân càng không hiểu: “Vậy đó là?”
Bà lão nhìn xoáy vào hắn: “Thần Nhất để lại phong ấn là để bảo vệ nơi này, nhưng nguyền rủa thì là do một trong nhiều vị thần khác dưới trướng – A Nan”.
A Nan.
Diệp Quân nhíu mày.
Bà lão khẽ cười: “Xem ra ngươi cũng không biết gì nhiều về Thần của chúng ta”.
Diệp Quân chỉ nói: “Đúng là chỉ biết một chút chứ không nhiều”.
Bà lão: “A Nan này sở hữu sức mạnh đứng thứ ba trong các tín đồ của Thần, cũng xuất thân từ nơi này”.
Diệp Quân thắc mắc: “Tại sao ông ta lại đặt nguyền rủa ở đây?”
Bà lão lắc đầu: “Ta không biết”.