Tịch Huyền nhìn Diệp Quân, ánh mắt hiện lên nụ cười.
Càng tiếp xúc với hắn, cô ấy càng nhận ra người đàn ông bình thường nho nhã dịu dàng này thật ra cũng là người nóng nảy.
Nho nhã điềm đạm.
Bá đạo!
Lương thiện!
Tuấn tú!
Mọi phương diện đều rất tốt nhưng lại chẳng hiểu gì về tình cảm.
Lẽ nào không háo sắc?
Nghĩ đến đây, mặt Tịch Huyền bỗng đỏ ửng, mình ngày càng xấu xa.
Lúc này Diệp Quân bỗng nói: “Không đúng”.
Tịch Huyền thôi nghĩ ngợi lung tung, nhìn Diệp Quân, Diệp Quân nhìn về phía xa tinh không trầm giọng nói: “Cô có thấy hình như có gì không đúng không?”
Tịch Huyền nhìn xung quanh, mắt híp lại: “Nơi này không có khí lưu”.
Tàu mây của họ đang cấp tốc xuyên qua trong tinh không, những nơi nó đi qua đều có khí lưu nhưng lúc này nơi này lại không có.
“Ảo cảnh”.
Sắc mặt Tịch Huyền vô cùng nghiêm trọng: “Chúng ta đi vào một ảo cảnh, không biết đây là ảo cảnh của trận pháp sư hay là ảo cảnh của thần pháp sư”.
Diệp Quân bỗng nhắm mắt lại, hắn cẩn thận cảm nhận xung quanh, kiếm ý của hắn bỗng toát ra từ trong người hắn, không gian xung quanh khẽ rung lên.
Mọi thứ đều rất chân thật.
Diệp Quân bỗng mở mắt ra, quay đầu nhìn sang một phía, một thanh phi kiếm bay ra.
Vèo!
Cách đó mười mấy trượng về phía bên phải, một thanh khí kiếm phá tan không gian lao ra, nơi đó có một tàn ảnh vội vàng lùi về phía sau.
Sau khi dừng lại, tàn ảnh biến mất, là một cô gái ăn mặc gợi cảm.
Cô gái mặc một chiếc váy dài hở hang với đường viền cổ rộng, phủ đầy bông tuyết, khuôn mặt cũng vô cùng xinh đẹp, có đôi mắt hồ ly to tròn, đẹp mê hồn.
Cô ta nhìn Diệp Quân, nhếch môi: “Không hổ là Kiếm Đế, lại có thể nhìn ra được ảo cảnh của ta nhanh như thế”.
Cô ta vừa nói vừa liếm khóe môi mình nhìn Diệp Quân, cười nói: “Tiểu đệ, ngươi thấy ta có đẹp không?”
Diệp Quân bỗng biến mất.
Thuấn Sát Nhất Kiếm!
Hơn nữa còn là một kiếm phá quy tắc.