Dứt lời, bà ta buông lỏng ngón tay, thanh kiếm bay về trước mặt Tuế Tuế: “Sư phụ ngươi năm xưa cũng từng gọi ta một tiếng đại tỷ, nếu ngươi đã là đệ tử của nàng ta thì có thể đi khỏi đây.”
Tuế Tuế lắc đầu.
Phục Võ nhìn cô ta chằm chằm: “Không đi, vậy thì chết đi.”
Tuế Tuế dựng thẳng kiếm giữa hai chân mày, chậm rãi nói.
“Ta, Tuế Tuế, xin thề với trời, bày tỏ chí ta, cường địch trước mặt, không sợ không hãi, che chở con dân, thà chết không khuất phục… Chỉ cần sau lưng còn một trái cây, ta sẽ chiến tới giọt máu cuối cùng.”
Đây là tuyên ngôn của quan chấp hành đứng đầu khi nhậm chức.
Những người trở thành quan chấp hành đứng đầu đều phải tuyên đọc tuyên ngôn này dưới tàng đây sinh mệnh Thiên Hành.
Thân thể Tuế Tuế bắt đầu cháy lên.
Linh hồn cũng cháy sáng.
Xa xa, Phục Võ chỉ lẳng lặng đứng nhìn.
Bà ta cũng đã từng đọc tuyên ngôn ấy dưới tàng cây sinh mệnh Thiên Hành…
Giây lát sau.
Phục Võ lại nhớ tới người đàn ông bị cầm tù đến chết trên tế đài kia.
Phục Võ chậm rãi nhắm mắt.
Lúc này, Tuế Tuế đột nhiên biến mất khỏi chỗ đứng.
Phục Võ cũng biến mất.
Vèo!
Kiếm quang đang hừng hực cháy đã vụt tắt.
Phục Võ tiếp tục bước về phía thần cảnh Thiên Hành.
Sau lưng.
Tuế Tuế quỳ một gối trên mặt đất, hai tay chống kiếm, khóe miệng tràn máu tươi không ngừng.
Cuối cùng, cô ta quay đầu nhìn lại nền văn minh Thiên Hành sau lưng, khẽ nói một câu: “Ta… đã tận lực.”
Dứt lời, người đã tắt thở.
Quan chấp hành đứng đầu Phục Võ vừa bước ra một bước đã đến thần cảnh Thiên Hành.
Ầm!
Chỉ một thoáng chốc cả thần cảnh Thiên Hành đều sục sôi.
Tất cả cường giả nền văn minh Thiên Hành xung quanh đều đang nhìn vị quan chấp hành đứng đầu Phục Võ.
Tuyệt vọng!
Lúc này mọi người của nền văn minh Thiên Hành chỉ cảm thấy tuyệt vọng, nhất là khi nhìn thấy quan chấp hành đứng đầu Tuế Tuế đó rơi xuống.
Họ biết không có cường giả trong nền văn minh Thiên Hành có thể đánh lại vị quan chấp hành đứng đầu đời thứ nhất này.
Tất nhiên họ càng thấy ngờ vực nhiều hơn.
Tại sao bây giờ vị quan chấp hành đứng đầu đời thứ nhất lại đến tiêu diệt nền văn minh Thiên Hành?