Phạn Diêm La Thiên Tử hơi nhíu mày, không có ấn tượng gì nhưng ông ta vẫn gật đầu: “Hình như biết một chút”.
Nghe vậy, Vu Dịch vui mừng khôn xiết, mau chóng nói: “Thời đại Loạn Cổ khi ấy vạn tộc tranh giành bí cảnh Quy Giả, nền văn minh thủy tổ tộc Đại Vu ta từng có được một thần khí tối cao tên là chuông báo tử Thiên Vu, thủy tổ tộc Đại Vu ta dựa vào chiếc chung này tạo ra tộc Đại Vu… Như vậy tộc Đại Vu ta được coi là người thừa kế của nền văn minh Quy Giả ấy chứ”.
Chuông báo tử Thiên Vu?
Phạn Diêm La Thiên Tử hơi thắc mắc, nền văn minh Quy Giả của mình có thần vật này à?
Trong mười thần vật làm gì có thứ này!
Phạn Diêm La Thiên Tử lén nhìn Diệp Quân nơi cách đó không xa, thấy vẻ mặt hắn bình tĩnh, ông ta lại nhìn Vu Dịch, lưỡng lự giây lát rồi mỉm cười: “Thì ra là người cùng phe à!”
Cô nương này nhìn có vẻ là người của Diệp công tử, nếu víu vào được mối quan hệ này thì sẽ lời to.
Nghe Phạn Diêm La Thiên Tử nói thế, Vu Dịch mừng rỡ, đang định lên tiếng thì Diệp Quân bảo: “Vu Dịch cô nương, ta nhớ cô đã từng nói với ta: Cô chỉ là ếch ngồi đáy giếng thôi! Phải biết rằng người giỏi còn có người giỏi hơn, trong lòng cô, cô cô của cô là thần, nhưng đối với một số thế lực mà nói, bà ta cũng chỉ là con kiến thôi. Đương nhiên ta có thể hiểu cho cô, vô cùng hiểu là đằng khác, bởi vì là kiến thì không thể chấp nhận được những thứ ngoài tầm hiểu biết của mình, đây là chuyện hết sức bình thường, giống như con ếch ngồi đáy giếng đó, trong thế giới của nó, bầu trời chỉ lớn như miệng giếng thôi, ta tha thứ cho sự thiếu hiểu biết của cô…”
Nói đến đây, hắn cười khẽ: “Cô cô của ta hiện tại đang ở ngay đây…”
Nghe Diệp Quân nói thế, sắc mặt Phạn Diêm La Thiên Tử bỗng chốc tái nhợt, cơ thể mềm nhũn, suýt chút nữa thì quỳ xuống.
Chết tiệt!
Nói một thôi một hồi, hóa ra cô gái này là kẻ thù của Diệp công tử à?
Vu Dịch nghe Diệp Quân nói thế thì vẻ mặt trở nên cực kỳ khó coi, đương nhiên bây giờ cô ta sẽ không cho rằng người phụ nữ váy trắng trước mặt này là con kiến…
“Được rồi, được rồi!”
Lúc này, người đàn ông áo trắng đột nhiên cười lên: “Các ngươi đừng nói nữa, để ta thể hiện… À không phải, để ta nói”.
Mọi người đều nhìn người đàn ông áo trắng.
Người đàn ông áo trắng nhìn Diệp Quân, cười nói: “Nhóc con, con chỉ ai, kẻ đó chết!”
Diệp Quân chớp mắt sau đó chỉ vào Pháp Thần Ác Đạo, vẻ mặt cô ta biến đổi ngay tức khắc, cô ta đang định liều mạng chiến đấu thì kiếm Thanh Huyên của Diệp Quân đã bất chợt bay ra.
Phập!
Đầu của Pháp Thần Ác Đạo thoáng chốc bay xa vạn trượng!
Máu tuôn như suối!
Chết trong một giây!
Diệp Quân lại chỉ vào Ba Chí Tôn, sắc mặt ông ta thay đổi, tay phải giơ lên cao: “Đại La đạo thủ…”
Dứt lời, một bàn tay đang chuẩn bị hạ xuống thì lúc này có một kiếm quang xẹt qua.
Vút!
Đầu Ba Chí Tôn bay ra ngoài.