Chấp Kiếm Nhân ở bên cạnh nhìn chằm chằm Từ Nhu, nàng ta rất muốn đánh người phụ nữ này một trận, thật sự quá đen tối.
Từ Nhu cười nói: “Chúng ta bắt đầu thôi!”
Diệp Quân hỏi: “Dùng thân thể chống lại lôi kiếp kia sao?”
Từ Nhu liếc hắn: “Sao có thể chứ? Đối mặt trực diện, chẳng phải thần hồn của ngươi cũng sẽ bị đánh tan à? Nào, cởi quần áo trước đi”.
Diệp Quân sửng sốt.
Từ Nhu giục: “Mau cởi ra”.
Diệp Quân thắc mắc: “Vì sao?”
Từ Nhu nghiêm túc nói: “Phải làm phép lên thân thể của ngươi”.
Diệp Quân nhíu mày: “Làm phép?”
Từ Nhu gật đầu: “Đúng thế”.
Diệp Quân vẫn hơi do dự, cởi ra như thế hình như không ổn lắm.
Từ Nhu cười hỏi: “Sao vậy, ngươi sợ ta lợi dụng ngươi à? Ta cho ngươi biết, ở trong mắt ta không có phân biệt nam nữ, ngươi có thể coi ta như một đại phu”.
Diệp Quân thấy ánh mắt trong veo của Từ Nhu thì nhất thời hơi xấu hổ, mình hơi làm quá rồi.
Hắn không suy nghĩ nhiều nữa, bắt đầu cởi quần áo.
Thấy Diệp Quân bắt đầu cởi, Chấp Kiếm Nhân ở một bên lập tức quay đầu đi chỗ khác, nét mặt hơi mất tự nhiên, trong đầu không khỏi hiện lên một hình ảnh.
Ngày đó…
Dù Diệp Quân không tỉnh táo, nhưng nàng ta thì có.
Hết lần này đến lần khác…
Đương nhiên ban đầu rất đau, nhưng sau đó…
Chấp Kiếm Nhân lắc đầu, gạt hình ảnh trong đầu kia đi, nàng ta xoay người, mà lúc này, Diệp Quân đã cởi sạch.
Thấy hình ảnh đó, khuôn mặt vốn lạnh lùng của Chấp Kiếm Nhân lập tức đỏ ửng, nhưng cũng nhanh chóng bình thường trở lại.
Diệp Quân cũng hơi mất tự nhiên, dù sao trước mặt cũng có hai người phụ nữ.
Từ Nhu quan sát cơ thể của Diệp Quân, nói với vẻ rất chính trực: “Nằm xuống”.
Diệp Quân gật đầu, nằm xuống.
Từ Nhu mở lòng bàn tay, một cái bình bạch ngọc xuất hiện trong tay nàng ấy, nàng ấy đưa tới cạnh miệng của Diệp Quân: “Há miệng ra”.
Diệp Quân vừa mới mở miệng, một dòng chất lỏng lập tức chảy vào trong cổ họng, nhưng sau đó, hắn cảm thấy trong người mình như có lửa đốt.
Sắc mặt Diệp Quân thay đổi, lúc này, hắn thấy cơ thể mình như muốn tan chảy.
Từ Nhu nói: “Đừng nôn nóng!”
Dứt lời, nàng ấy lấy thêm một bình bạch ngọc nữa đưa cho Chấp Kiếm Nhân: “Muội bôi thuốc cho hắn, ta làm phép trấn áp tác dụng của thuốc trong người hắn”.
Chấp Kiếm Nhân lạnh lùng đáp: “Ta không bôi!”