Mỗi một lá bùa máu đại diện cho một loại đại đạo tối cao.
Hàng trăm triệu đại đạo đều đang rơi xuống.
Cô gái mặc váy suông bước từng bước về phía vô số đại đạo rơi xuống, chiếc váy suông kia cũng dần biến thành màu đỏ như máu.
Ở cuối hàng trăm triệu đại đạo, có thể lờ mờ thấy một người đàn ông đang nằm yên, đôi mắt khẽ nhắm nghiền, không còn hơi thở.
…
Không biết bao lâu sau, Diệp Quân đột nhiên mở mắt ra.
Lúc này, hắn đang ở bên một bờ biển, bên cạnh hắn đặt một thanh kiếm, trên chuôi kiếm khắc hai chữ: Hành Đạo!
Một giọng nói vang lên: “Tỉnh rồi à?”
Diệp Quân vội vàng nói: “Tháp gia!”
Tiểu Tháp nói: “Ngươi ở trong thế giới của ta! Ở đây mười năm bằng bên ngoài một ngày”.
Diệp Quân bất ngờ: “Đó là thế giới trong tháp?”
Tiểu Tháp nói: “Đúng vậy!”
Diệp Quân đang định nói tiếp thì Tiểu Tháp đã lên tiếng: “Ngươi là hy vọng cuối cùng của ta!”
Hy vọng cuối cùng?
Diệp Quân nhíu mày, vừa định nói thì cảm nhận được cái gì đó, trong lòng sững sờ.
Tu vi được khôi phục rồi!
Diệp Quân vô cùng vui mừng.
Tiểu Tháp nói: “Có hứng thú với kiếm tu không?”
Kiếm tu!
Diệp Quân vội vàng gật đầu: “Có, rất có hứng thú!”
Kiếm tu đấy! Bây giờ ở Nam Châu vô cùng hiếm.
Bởi vì hơn hai mươi triệu năm trước, không biết vì lý do gì, kiếm đạo và võ đạo đã xuất hiện khoảng cách, từ đó về sau rất ít kiếm tu, đến bây giờ lại càng hiếm hơn.
Trăm năm qua ở thành Hoang Cổ, ngay cả một kiếm tu cũng chẳng có.
Tiểu Tháp nói: “Truyền thừa kiếm đạo đã được dung hợp vào trong thanh kiếm, nhưng thực lực của ngươi quá yếu, vì vậy chỉ có thể mở khóa từng cấp bậc một thôi!”
Kiếm!
Diệp Quân vội vàng cầm thanh kiếm bên cạnh lên, phấn khởi nói: “Tháp gia, thanh kiếm này lợi hại không?”
Tiểu Tháp nói: “Hành Đạo Hành Đạo, thay trời hành đạo! Ngươi cầm thanh kiếm này, cả đời sẽ không bị ảnh hưởng bởi nhân quả, không rơi vào luân hồi, mọi định luật đều có thể phá vỡ, mọi đạo đều có thể hủy diệt!”