Cả Võ Lão nữa!
Võ Thần Vệ của Võ Các có thể đàn áp được đạo binh!
Nhưng bọn họ đều nghĩ không cần phải làm vậy, thấy chuyện này không nghiêm trọng đến mức đó.
Chỉ có thể nói một từ, ngu!
Đúng lúc này, Diệp Quân bỗng hỏi: “Cha con ở thế giới Hư Chân ạ?”
Lý Bán Tri thu hồi mạch suy nghĩ, lắc đầu cười: “Ta không biết!”
Diệp Quân nhìn Lý Bán Tri, bà ấy khẽ nói: “Con hỏi Tháp gia thử, có lẽ nó biết đấy!”
Diệp Quân thầm hỏi: “Tháp gia?”
Tiểu Tháp: “Ta cũng không biết!”
Diệp Quân nhíu mày.
Tiểu Tháp vội nói: “Không biết thật, sau này ông ấy không tới tìm ta nữa, ta thấy mình mờ nhạt hẳn!”
Diệp Quân cạn lời.
Tiểu Tháp tiếp tục nói: “Thôi kệ đi, nhiệm vụ cấp bách bây giờ của ngươi là tới chiến trường Hư Chân, tới kế thừa di sản của cha ngươi!”
Diệp Quân nhíu mày: “Di sản?”
Tiểu Tháp cuống lên: “Gia sản! Là gia sản!”
Diệp Quân lắc đầu cười.
Tháp gia nói chuyện đôi khi sẽ dọa chết người khác đấy!
Diệp Quân không hỏi thêm gì. Hắn xòe tay ra, kiếm Hành Đạo xuất hiện trong tay hắn, bây giờ hắn chỉ muốn làm một chuyện, đó chính là tới chiến trường Hư Chân, sau đó cứu sống Nạp Lan Ca.
Tiểu Ca!
Diệp Quân chậm rãi nhắm mắt lại.
Tiểu Tháp bỗng nói: “Ngươi thật sự không gặp mẹ ngươi sao? Ta… ta từng đi theo ông nội ngươi, sau đó lại theo cha ngươi, cũng được xem là trưởng bối của ngươi, ta nói thêm vài câu nhé! Ta cảm thấy đây không phải là lỗi của mẹ ngươi, bà ấy là một người rất tốt, thật đấy!”
Diệp Quân im lặng một lát rồi nói: “Bây giờ ta chỉ muốn cứu sống Tiểu Ca, không muốn nghĩ tới những chuyện khác!”
Tiểu Tháp thở dài.
Thật ra nó cũng tức giận lắm!
Đám dốt nát Tiên Bảo Các này!
Đúng là chán sống rồi!
Các ngươi dám ra uy phủ đầu thằng nhóc khốn nạn này à?
Tự đâm đầu vào chỗ chết!
Có lẽ đám người Tiên Bảo Các cũng không ngờ được, bọn họ vừa ra oai phủ đầu thì thằng nhóc này đã lập tức quay người bỏ đi.
Được, ta không chơi với các ngươi!
Đúng là tự đâm đầu vào chỗ chết mà!