Hắn chắp tay trước ngực, linh khí xung quanh lập tức tập trung về phía hắn, nhưng sau khi những huyền khí này tiến vào cơ thể hắn, không hề bị hắn hấp thụ mà biến mất sạch sẽ.
Một lúc sau, Diệp Quân mới mở mắt, bồn chồn nói: “Tháp gia, đủ chưa?”
Một lát sau, Tiểu Tháp lên tiếng: “Đủ rồi!”
Diệp Quân hưng phấn nói: “Tháp gia, vậy tôi có thể khôi phục tu vi rồi phải không?”
Một tháng trước, tu vi của hắn đột nhiên biến mất, sau đó mới biết nguyên nhân do Tiểu Tháp này, nó nói với hắn rằng mỗi ngày hắn phải tu luyện cung cấp huyền khí cho nó, khi nó tỉnh lại thì sẽ có lợi ích rất lớn.
Nhưng hắn không hề quan tâm đến bất kỳ lợi ích nào cả, hắn chỉ muốn nhanh chóng khôi phục tu vi, nếu không thì áp lực sẽ rất lớn.
Hắn từ bỏ ngôi vị thế tử và hủy bỏ hôn ước vì muốn được thoải mái một chút. Trong gia tộc họ Diệp cũng có người thèm khát ngôi vị thế tử, mà người theo đuổi Nạp Lan Ca có thể xếp hàng từ phía Nam của Nam Châu đến phía Bắc Nam Châu.
Hắn đã có thể hình dung ra những khó khăn trong cuộc sống mà hắn sắp phải đối mặt.
Nhưng điều quan trọng nhất là hắn không biết Tiểu Tháp này muốn hút huyền khí của hắn bao lâu, nếu nó hút một hai năm thì…
Vì vậy hắn muốn sống buông thả chút.
Nhưng bây giờ ngôi vị thế tử vẫn chưa bị thu hồi, hôn ước vẫn chưa hủy bỏ.
Áp lực vô cùng lớn.
Lúc này, Tiểu Tháp màu đen đột nhiên run rẩy kịch liệt, sau đó, một luồng sức mạnh lớn hút Diệp Quân vào trong Tiểu Tháp.
Diệp Quân chỉ thấy bầu trời quay cuồng, ngay sau đó, hắn xuất hiện trong một bầu trời đầy sao rộng lớn vô biên.
Diệp Quân hơi bối rối.
Lúc này, phần cuối của tinh hà đột nhiên mở ra, sau đó một thanh kiếm từ nơi sâu nhất của bầu trời bay tới, mỗi nơi thanh kiếm đi qua, tinh hà cuộn trào, sau đó hủy diệt từng chút một.
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Diệp Quân lập tức thay đổi.
Mẹ kiếp!
Ông đây muốn nghỉ ngơi chứ không muốn chết!
Hắn đang định chạy trốn thì thanh kiếm đã phóng đến giữa lông mày hắn.
Rầm!
Cả người Diệp Quân run rẩy, cứng đờ tại chỗ.
Hắn nhìn thấy một cô gái ở tận cùng tinh hà.
Cô gái có mái tóc dài, mặc một chiếc váy suông, ánh mắt thờ ơ như tất cả chúng sinh chỉ như lũ kiến.
Cô gái mặc váy suông nhìn Diệp Quân: “Từ nay về sau, ta sẽ là người bảo vệ ngươi, ngươi có ý kiến gì không?”
Vừa dứt lời, thanh kiếm đã chạm vào lông mày của Diệp Quân.
Diệp Quân sững sờ: “Không…”