To gan thế à?
Lúc này Hiêu Hiêu bỗng xoay người lại liên tục nổ súng, hai mươi mấy người đều bị trúng đạn, không ai bị đánh chết, chỉ là bị đánh tàn phế.
Ngay lập tức vài tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Hiêu Hiêu bỗng bước đến trước mặt cô gái đó, cô ấy nhìn cô ta: “Lúc nãy cô mắng tôi cái gì cơ?”
Cô gái nhìn Hiêu Hiêu, mặt đầy vẻ sợ hãi: “Cô…”
Hiêu Hiêu nhìn cô ta, mặt không cảm xúc: “Xin lỗi ngay”.
Cô gái vội nói: “Xin lỗi”.
Hiêu Hiêu bỗng lấy súng chĩa vào giữa trán cô ta, sau đó bóp cò.
Pằng!
Cô gái ngã xuống, máu bắn ra tung tóe.
Hiêu Hiêu cất súng đi, lạnh lùng nói: “Tôi không chấp nhận lời xin lỗi của cô”.
Cô gái: “…”
Nói xong, cô ấy xoay người đi đến bên cạnh Diệp Quân: “Chúng ta đi thôi, lát nữa sẽ có người đến xử lý”.
Diệp Quân gật đầu, sau đó lên xe cùng Hiêu Hiêu.
Sau khi xe được khởi động, Diệp Quân nhìn Hiêu Hiêu: “Cô có thể tùy ý giết người sao?”
Hiêu Hiêu bình tĩnh nói: “Với người thường thì không được, nhưng tôi có thể”.
Diệp Quân hỏi: “Phía sau có người chống lưng à?”
Hiêu Hiêu nhìn Diệp Quân gật đầu: “Tôi đến từ Yến Kinh, đến đây để trải nghiệm, bình thường mọi chuyện đều có người gánh vác cho tôi. Hơn nữa tình huống vừa rồi là vì chúng ta phòng vệ chính đáng”.
Diệp Quân gật đầu: “Tôi hiểu rồi”.
Có chỗ chống lưng thật là tốt.
Hiêu Hiêu bỗng nói: “Tôi nên gọi anh thế nào? Gọi công tử và tiền bối đều hơi khách sáo, gọi thẳng tên anh hình như lại hơi không tôn trọng thân phận của anh”.
Diệp Quân đang định đáp lời, Hiêu Hiêu lại nói: “Hay là gọi anh là đại ca nhé? Anh có để ý gì không?”
Diệp Quân nhìn Hiêu Hiêu: “Tùy cô vậy”.
Hiêu Hiêu gật đầu mỉm cười, một tiếng đại ca này làm cho khoảng cách của hai người được kéo lại gần hơn không ít, mình đúng là nhân tài.
Hiêu Hiêu kéo Diệp Quân đến khách sạn, sau đó cô ấy rời đi, bây giờ cô ấy nóng lòng chuẩn bị đi tu luyện.
Cô ấy cực kỳ mong đợi với thế giới tu tiên trong truyền thuyết.
Sau khi về đến phòng, Diệp Quân ngồi khoanh chân trong phòng, tiếp tục hấp thụ linh khí, lần đến Yến Kinh này không biết sẽ xảy ra những chuyện gì, thế nên hắn chuẩn bị cất giữ thêm một ít linh khí.
Hơn nữa theo ý của chủ nhân bút Đại Đạo là có khả năng cô cô váy trắng và cha cũng không ở hệ Ngân Hà lâu, nói cách khác có lẽ họ cũng sắp đi rồi.
Đợi qua sinh nhật Tô Tử thì lập tức đến Yến Kinh.
Vốn dĩ định hấp thụ linh khí một đêm nhưng đến nửa đêm thì hắn không chịu được nữa, ngã xuống gối ngủ say.
Ngày hôm sau.
Trời vừa sáng, Diệp Quân đã ngồi dậy, lúc này điện thoại vang lên, Diệp Quân nhận điện thoại, đầu bên kia vang lên giọng Tô Tử: “Dậy rồi à?”