Lão kiếm tu áo bào trắng nhìn chằm chằm Diệp Quân ở phía xa: “Thiếu niên đó cứ nhìn chằm chằm tiểu thư, hắn vô lễ thật đấy, đúng là đáng chết”, cô gái quay đầu nhìn Diệp Quân ở phía xa, khẽ cười nói: “Ta cải trang thành nam, vốn dĩ đã hơi không khác thường, hắn nhìn ta cũng chỉ là tò mò, chẳng có gì là không đúng cả”.
Ông lão kiếm tu áo trắng vẫn nhìn Diệp Quân: “Mạo phạm tiểu thư, đáng chết”.
Cô gái mỉm cười, bình tĩnh nói: “Tả Lão muốn dạy ta cách làm việc thế nào à?”
Ông lão kiếm tu áo trắng biến sắc, lập tức thu lại ánh mắt và kiếm thế của mình, sau đó hơi cúi người xuống: “Thuộc hạ không dám”.
Cô gái nhìn ông lão kiếm tu áo trắng rồi nói: “Tâm địa hẹp hòi là gốc rễ của tai họa, Tả Lão, khi bước ra khỏi nhà ông phải thay đổi tính cách của mình, đừng vì chuyện nhỏ nhặt mà ra tay giết người, khi không gây ra tai họa. Mặc dù thực lực của Đại Chu chúng ta không yếu nhưng phải biết núi này cao còn có núi cao hơn, trong vũ trụ bao la này không phải là không có người ai có thể cai trị được chúng ta, hiểu chưa?”
Ông lão kiếm tu áo trắng cung kính nói: “Tiểu thư dạy chí phải”.
Cô gái xoay người nhìn Diệp Quân ở đằng xa, mỉm cười, sau đó gấp quạt, cách không trung chắp tay lại.
Diệp Quân sửng sốt, sau đó cũng chắp tay kính lễ.
Cô gái dẫn đoàn người xoay người rời đi. Sậu Nguyên bên cạnh Diệp Quân khẽ nói: “Cô gái này không đơn giản, ta lại không thể cảm nhận được khí tức của cô ta”.
Diệp Quân cười nói: “Vũ trụ mênh mông, người có tài nhiều vô số kể”.
Sậu Nguyên gật đầu: “Đúng thế”.
Diệp Quân nhìn đằng xa: “Chắc là họ cũng đến đây vì di tích nền văn minh bí ẩn đó”.
Trong mắt Sậu Nguyên hiện lên vẻ lo lắng: “Bây giờ chuyện này hơi khó giải quyết rồi”.
Diệp Quân cười nói: “Gặp được cơ hội thì làm thôi”.
Sậu Nguyên gật đầu: “Nghe theo cậu Diệp”.
Diệp Quân nhìn Nhất Niệm ở một bên, lúc này Nhất Niệm đã gặm sạch sẽ cả con dê, miệng dính đầy dầu.
Diệp Quân lắc đầu khẽ cười, hắn đi đến cạnh Nhất Niệm, sau đó lấy một tờ giấy ra lau miệng cho cô ta.
Nhất Niệm ngọt ngào cười, sau đó nói: “Một con không đủ ăn”.
Diệp Quân bật cười: “Lần sau nướng hai con cho muội, à không, phải ba con chứ”.
Nhất Niệm mừng rỡ, vội gật đầu: “Được được!”, Diệp Quân khẽ cười: “Đi thôi”.
Nhất Niệm lại nói: “Ta vào trong Tiểu Tháp”.
Dứt lời, cô ta quay lại Tiểu Tháp, lại bắt đầu nghiên cứu thời không bí ẩn đó.
Hiện giờ cô ta không tiếp tục nghiên cứu sâu hơn nữa, bây giờ hướng nghiên cứu chủ yếu của cô ta là làm sao để thời gian và phương pháp tu hành trong thời không này trở nên đơn giản hơn, như thế phu quân của mình có thể sử dụng.
Còn phải đơn giản hơn một chút.
Trong lòng cô ta, Diệp Quân đã là người của mình rồi.
Ở bên ngoài, Diệp Quân cũng bảo đám người Sậu Nguyên quay vào trong Tiểu Tháp, người càng nhiều thì càng dễ thu hút ánh mắt của nhiều người, một người thì tiện hơn rất nhiều.