Ông lão do dự một lát rồi mới nhận, ông cười nói: “Đa tạ Diệp thiếu đã thưởng!”
Nói xong ông ấy lui xuống.
Diệp Quân vội mở thư ra, là thư của Diệp Tiêu.
Sau khi đọc xong, hắn cất thư vào.
Hắn không ngờ nhà họ Nam lại đi xin lỗi gia tộc họ Diệp!
Điều này khiến hắn rất bất ngờ!
Ngoài ra, thư viện Quan Huyên còn nhận thêm ba đệ tử của gia tộc họ Diệp, không những thế, mỗi năm gia tộc họ Diệp đều có thể gửi một học viên đến thư viện Quan Huyên để học tập!
Đãi ngộ này chỉ có vài đại gia tộc mới có!
Nói cách khác, tương lai gia tộc họ Diệp sẽ liên tục xuất hiện nhân tài, hơn nữa còn có quan hệ với thư viện Quan Huyên.
Gia tộc họ Diệp chắc chắn sẽ trở thành đại tộc đứng đầu thành Hoang Cổ, thậm chí tương lai sẽ là đại thế gia của Nam Châu.
Hơn nữa, Diệp Nam cũng được đặc biệt chăm sóc.
Đây là ân huệ của thư viện!
Sau khi trầm mặc một lúc, Diệp Quân quay người rời đi.
Vừa về đến núi Bán Thanh, Phí Bán Thanh đã xuất hiện trước mặt hắn.
Phí Bán Thanh nhìn Diệp Quân, cười nói: “Nhận được tin rồi hả?”
Diệp Quân gật đầu.
Phí Bán Thanh cười hỏi: “Ngươi có suy nghĩ gì?”
Diệp Quân suy nghĩ rồi đáp: “Biết ơn thư viện!”
Phí Bán Thanh lắc đầu cười: “Nói thật lòng!”
Diệp Quân cười khổ: “Đương nhiên là nói thật rồi. Thư viện đối với ta và gia tộc họ Diệp như vậy, tất nhiên trong lòng ta thấy rất cảm kích!”
Phí Bán Thanh nhìn Diệp Quân, một lát sau mới khẽ nói: “Dụng ý của thư viện cũng rất đơn giản, thư viện biết tương lai của ngươi rộng mở, nên đây là một mánh khoé để lôi kéo ngươi, đương nhiên, mánh khoé này là tốt, mục đích cũng tốt. Ngươi hiểu không?”
Diệp Quân gật đầu: “Ta hiểu!”
Phí Bán Thanh lại nói: “Sắp lên thượng giới rồi, bọn ta cũng biết ngươi lo cho sự an toàn của gia tộc họ Diệp. Ngươi yên tâm, bây giờ gia tộc họ Diệp được thư viện Quan Huyên bảo vệ, chỉ cần nhà họ Nam còn biết suy nghĩ thì sẽ không đối phó với gia tộc họ Diệp đâu!”
Diệp Quân gật đầu: “Ta biết!”
Phí Bán Thanh cười nói: “Không nói những cái này nữa! Gần đây ngươi luôn tu luyện ở tầng chín, có tiến triển gì không?”
Diệp Quân định nói nhưng rồi lại thôi.
Phí Bán Thanh bình thản bảo: “Nếu không muốn nói thì đừng nói! Ta tôn trọng tự do của ngươi!”
Diệp Quân do dự một lát rồi nói: “Ta đã lĩnh ngộ được kiếm ý rồi!”
Kiếm ý!