Diệp Quân gật đầu: “Được”.
Dưới sự dẫn dắt của Cao Thú, một lúc sau, ba người họ đến một cửa hàng, trên giá bày rất nhiều bảo vật, nhìn thấy những bảo vật này, Diệp Quân có chút kinh ngạc, bởi vì hắn phát hiện những bảo vật này chí ít đều là bảo vật thần cấp.
Lúc này, một ông lão bước xuống cầu thang, ông lão hơi gầy, mặc áo choàng vải bố, nhìn rất có phong độ.
Nhìn thấy ba người, ông lão cười nói: “Hoan nghênh”.
Khi Diệp Quân giải thích mục đích của mình, ông già cau mày.
Diệp Quân hỏi: “Sao thế?”
Ông lão trầm giọng nói: “Nói thật, ta có thuật dẫn đạo cổ xưa, nhưng không bán được cho ngươi”.
Diệp Quân khó hiểu: “Tại sao?”
Ông lão trầm giọng thở dài: “Nếu các ngươi đến chỗ ta trước thì mọi chuyện sẽ rất dễ dàng, nhưng đáng tiếc là các ngươi tới Hắc Điếm trước, lại không mua chỗ bà ta, nếu ta bán cho các ngươi, bà ta nhất định sẽ điên cuồng trả thù ta...”
Vừa nói, ông ta vừa khẽ lắc đầu: “Ta không muốn chọc tức người phụ nữ này”.
Nghe ông lão nói vậy, Diệp Quân cùng Cao Thú nhìn nhau, Diệp Quân lập tức hỏi: “Người phụ nữ kia lợi hại như vậy sao?”
Ông già cười khổ nói: “Người phụ nữ này không chỉ lợi hại, hơn nữa còn không thèm nói lý, nếu như ta bán cho các ngươi, sau này bà ta nhất định sẽ ghim ta, haizz…”
Trầm mặc một hồi, Diệp Quân khẽ gật đầu: “Hiểu rồi”.
Nói xong, hắn quay người rời đi cùng Cao Thú và Ngao Thiên Thiên.
Mà vừa lúc ba người chuẩn bị ra khỏi cửa, ông già lại nói: “Cũng không cần đi hỏi ở chỗ khác đâu, ở chỗ này, ai cũng sẽ không muốn đắc tội với người phụ nữ đó”.
Diệp Quân cười nói: “Cám ơn ông đã cho ta biết”.
Nói xong, ba người xoay người rời đi.
Bên ngoài, Cao Thú trầm giọng nói: “Ta biết người phụ nữ này rất có thực lực, nhưng không ngờ bà ta lại lợi hại như vậy”.
Diệp Quân cũng có chút kinh ngạc, hắn không ngờ tới người nơi này lại không dám khiêu khích người phụ nữ kia.
Ngao Thiên Thiên đột nhiên nói: “Thôi bỏ đi”.
Diệp Quân nhìn Ngao Thiên Thiên, Ngao Thiên Thiên mỉm cười và nói: “Không có vảy chiến thú, ta cũng có thể đạt đến Tổ Cảnh, nhưng có thể cần thêm một chút thời gian”, Diệp Quân trầm giọng nói: “Một trăm đạo Tổ Nguyên … ”
Ngao Thiên Thiên lắc đầu: “Bà ta quá đen tối. Mặc dù chúng ta không quan tâm đến tiền, nhưng bỏ ra số tiền như vậy ta cũng không vui”.
Diệp Quân suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Được”.
Nhưng vào lúc này, ba người tựa hồ cảm giác được cái gì đó, quay đầu lại nhìn, cách đó không xa có ba người đứng ở Hắc Điếm.
Nhìn thấy ba người này, sắc mặt Diệp Quân nhất thời trầm xuống.
Ba vị thần linh!