Lời vừa dứt, vô số thương ý cùng thương mang phun trào ra từ mũi thương.
Nhìn thấy cảnh này, lòng Diệp Quân thầm kinh ngạc!
Tên này thật sự là cường giả cảnh giới Thần Phách hàng thật giá thật!
Trẻ vậy mà đã ở cảnh giới Thần Phách, đúng là yêu nghiệt!
Hắn không nghĩ nhiều, trực tiếp xông lên!
Ầm!
Nhát thương này của Tiêu Qua đã đâm thẳng lên chiếc rìu lớn đó!
Đối đầu trực diện!
Ầm ầm!
Một tiếng động cực lớn vang lên, vô số thương mang và thương ảnh vỡ nát, Tiêu Qua liên tục lùi về sau. Gần như cùng lúc đó, Diệp Quân đã lướt đến phía sau chiếc rìu lớn đó, sau đó hắn mạnh mẽ chém một kiếm.
Ầm!
Đường kiếm hạ xuống, chiếc rìu lớn lập tức bị đánh rớt xuống đất, cứ như có gì đó đã bị Diệp Quân chặt đứt, nhưng chẳng mấy chốc, chiếc rìu lớn kia bỗng khẽ động đậy!
Thấy vậy, Diệp Quân vội gọi: “Mau tới đây!”
Nhanh như chớp, Tiêu Qua bay tới trước mặt Diệp Quân, hắn vội nói: “Người bên trong cánh cửa đang muốn thu hồi nó về, chúng ta đem nó ra xa một chút!”
Nói rồi hai người lập tức ôm chiếc rìu lớn bay ra xa. Hai người chạy nhanh như thỏ, chớp mắt đã chạy được mấy trăm trượng. Lúc này, chiếc rìu trong tay hai người đã không còn động đậy nữa!
Thấy vậy, hai người đồng thời thở phào một hơi.
Như nghĩ ra điều gì, Diệp Quân lại nói: “Không được, bỏ nó vào trong trận pháp dịch chuyển kia!”
Nói rồi hai người vứt nó vào trận pháp dịch chuyển thông đến tầng thứ tám kia.
Chiếc rìu vừa vào trận pháp dịch chuyển thì trận pháp đã khởi động, chiếc rìu biến mất!
Hai người lại thở phào nhẹ nhõm!
Lúc này, trong cánh cửa sáng kia lại vang lên tiếng bước chân!
Thấy cảnh này, vẻ mặt hai người chợt trở nên nặng nề!
Bấy giờ, một người khổng lồ cao to chậm rãi đi ra ngoài, mà trong tay gã đang nắm một chiếc rìu lớn!
Thấy vậy, vẻ mặt của hai người cứng đờ.
Diệp Quân nuốt nước bọt, sau đó nói: “Tiêu huynh, huynh lại đứng đỡ! Ta tập kích!”
Tiêu Qua run giọng: “Diệp huynh, thế này ai mà đỡ nổi?”
…
Lúc nhìn thấy người khổng lồ xách rìu lớn bước ra, phải nói rằng hai người đều thấy thế giới như sụp đổ!
Mẹ kiếp!
Vẫn còn rìu sao?