Bởi vì đây chính là một cơ hội vô cùng lớn đối với tộc Tức Mặc.
Nếu bỏ lỡ cơ hội này thì tộc Tức Mặc gần như không còn có bất kì khả năng nào để vực dậy nữa, cho nên mặc dù biết hành động của mình có phần đáng xấu hổ nhưng cô ta vẫn quyết định làm như vậy.
Vừa là vì gia tộc, vừa là vì bản thân.
Lệ Hàn và Hoành Sơn Ảnh nhìn Tức Mặc Lan, cả hai đều không nói gì nhưng ánh mắt của họ đầy ý nghĩ sâu xa.
Diệp Quân nhìn Tức Mặc Lan đáng thương đứng trước mặt mình, mỉm cười nói: “Lan cô nương, cô làm như vậy làm tôi thật sự không biết phải làm sao”.
Tức Mặc Lan ngẩng đầu nhìn Diệp Quân, nước mắt lưng tròng: “Diệp công tử, tộc Tức Mặc bọn ta thật sự muốn gia nhập vào thư viện Quan Huyên, xin Diệp công tử cho tộc Tức Mặc một cơ hội”.
Nói xong, cô ta hành lễ thật mạnh.
Diệp Quân lắc đầu.
Tức Mặc Lan cắn răng nói: “Diệp công tử, có phải bởi vì trước đây ta không giúp ngươi không? Ta…”
Diệp Quân ngắt lời Tức Mặc Lan: “Lan cô nương nghĩ nhiều rồi. Nếu tộc Tức Mặc giúp ta, Diệp Quân ta tất nhiên sẽ ghi nhớ trong lòng, sau này sẽ đền đáp lại, còn nếu tộc Tức Mặc không giúp ta, chuyện này cũng dễ hiểu thôi, sao ta có thể vì thế mà oán trách chứ?”
Tức Mặc Lan mở to hai mắt, hơi nước trong mắt hiện lên, thành giọt nước, cứ như ngay lập tức sẽ tràn ra: “Vậy…”
Diệp Quân đột nhiên đi đến bên cạnh Tức Mặc Lan, hắn vỗ nhẹ vào vai Tức Mặc Lan, sau đó nghiêm túc nói: “Lan cô nương, đừng bày mưu tính kế với ta ở đây, cô còn non lắm…”
Nói xong, hắn quay người rời đi.
Vẻ mặt của Tức Mặc Lan ngay lập tức cứng đờ.
Hoành Sơn Ảnh nhìn Tức Mặc Lan: “Nếu phải dùng mỹ nhân kế thì sao còn đến lượt cô?”
Nói xong, cô ta khịt mũi quay người rời đi.
Lệ Hàn nhìn Tức Mặc Lan, khẽ lắc đầu: “Lan cô nương, điều tối kỵ nhất của người lương thiện là không thành tâm, không ác hoàn toàn… Cô bày mưu tính kế với Diệp công tử ư? Cô nghĩ thế nào vậy?”
Ngay từ ngày đầu tiên tiếp xúc với Diệp Quân, gã đã biết khi tiếp xúc với Diệp Quân thì không thể sử dụng mưu kế.
Mưu kế của người này còn nhiều hơn cả tóc.
Nếu muốn được Diệp Quân công nhận thì chỉ có chân thành.
Đương nhiên, sống cùng với ai thì đều phải như vậy, bày mưu tính kế chỉ có thể lừa gạt người ta nhất thời, chứ không thể lừa gạt người ta cả đời
Tức Mặc Lan khẽ cúi đầu, sau khi im lặng một lúc lâu, cô ta cười tự giễu xoay người rời đi.
Sau khi đi một lúc, tộc trưởng và một nhóm trưởng lão của tộc Tức Mặc đi đến trước mặt cô ta.
Tộc trưởng tộc Tức Mặc nhìn Tức Mặc Lan: “Giao nộp vật bảo hộ của tiên tổ ra đây”.
Tức Mặc Lan không phản kháng, đưa ra vật bảo hộ của tiên tổ.
Mặt tộc trưởng tộc Tức Mặc không cảm xúc, vẫy tay.
Vẻ mặt Tức Mặc Lan buồn bã, xoay người rời đi.
Sau khi Tức Mặc Lan tời đi, tộc trưởng tộc Tức Mặc không thể nhịn được nữa mà gào thét: “Đồ thiển cận, làm hại tộc Tức Mặc”.