Nói rồi ông ấy khẽ lắc đầu: “Muội ấy chỉ là không muốn từ chối huynh thôi”.
Tần Quan nói: “Nhưng đây cũng không phải là kế sách lâu dài…”
Kiếm Chủ Nhân Gian gật đầu, khẽ nói: “Có thể kéo dài bao lâu thì được bấy lâu”.
Ánh mắt Tần Quan hiện lên vẻ lo lắng: “Nhưng muội sợ muội ấy phá vỡ đạo tâm của Tiểu Quân”.
Kiếm Chủ Nhân Gian cười nói: “Huynh không nghĩ thế, tâm tính của tên nhóc này rất mạnh, sẽ không bị Thanh Nhi phá đạo tâm đâu, ngược lại Thanh Nhi còn có thể trị được cái thói khoe mẽ của nó”.
Tần Quan liếc nhìn Kiếm Chủ Nhân Gian: “Huynh làm cha cũng khoe khoang thế thôi, dựa vào đâu mà không cho nó khoe mẽ chứ? Hơn nữa nó có khoe mẽ thì sao? Muội thấy rất tốt”.
Kiếm Chủ Nhân Gian bật cười, ông ấy nhận ra từ sau khi có đứa con trai này, tâm tư của vợ mình đều thiên về đứa con trai này.
Cha mẹ trên thế gian này đều như vậy.
…
Trong phòng.
Diệp Quân và Nạp Lan Ca ngồi bên giường, Diệp Quân nhẹ nhàng vén khăn đội đầu của Nạp Lan Ca lên, lộ ra gương mặt xinh đẹp tuyệt thế.
Nạp Lan Ca vốn dĩ đã rất đẹp, thế gian này ít có người phụ nữ nào có thể so được với cô, lúc này đôi mắt hiện lên nụ cười, còn mang theo sự xấu hổ ngượng ngùng và mong đợi, căng thẳng, có thể nói là quyến rũ mê người, Diệp Quân nhìn mà cũng động lòng, rạo rực khao khát.
Thấy hơi thở của Diệp Quân hơi gấp, Nạp Lan Ca ngờ vực: “Quân lang, huynh…”
Diệp Quân bỗng ôm chặt lấy Nạp Lan Ca…
Sao Nạp Lan Ca lại không hiểu ý chứ? Vành tai cô thoáng chốc đỏ bừng, nóng bức như lửa: “Quân lang, huynh đợi đã, muội có chuyện muốn nói với huynh…”
Diệp Quân run giọng nói: “Có chuyện gì sau hẵng nói…”
Bây giờ bất cứ chuyện gì cũng không ngăn được hắn.
…
Sau vài “ngày”.
Diệp Quân đi khỏi Nam Châu, đến Loạn Tinh Giới với người phụ nữ váy trắng.
Dĩ nhiên hắn muốn ở lại thêm vài ngày, ai mà lại không muốn nếm thêm cảm giác sung sướng đó chứ? Nhưng cô cô váy trắng vẫn đang đợi, vốn dĩ cô cô chỉ cho hắn nửa canh giờ, là hắn nói hết lời mới xin thêm được ba ngày, nếu còn chậm trễ nữa e rằng không tránh khỏi việc bị đánh một trận.
Diệp Quân nhìn người phụ nữ váy trắng bên cạnh, bây giờ cô cô không còn mặc váy đỏ nữa mà là một bộ váy trắng, không có bất kỳ điểm xuyến nào, sạch sẽ thanh thuần, điềm tĩnh lạnh nhạt, tính cách hơi lạnh lùng, không thích nói chuyện.
Diệp Quân nói: “Cô cô, ta muốn đến một nơi này tìm một người bạn cũ trước, được không?”
Người phụ nữ váy trắng nhìn Diệp Quân không nói gì.
Diệp Quân bị bà ấy nhìn làm cho hơi bối rối, ánh mắt của cô cô này bình tĩnh như nước nhưng lại như có thể nhìn thẳng vào lòng người, khiến người ta cảm thấy mình như bị nhìn thấu khi ở trước mặt bà ấy, không gì có thể làm bà ấy hài lòng.