Diệp Quân giẫm chân phải biến thành một tia kiếm quang xông về phía trước.
Ầm!
Diệp Quân chém một kiếm lên trên trường thước, sức mạnh cường đại thoáng chốc đánh rách thân thể hắn làm máu tươi bắn tung toé, cùng lúc đó, hắn cũng bay ra xa.
Nữ phu tử lại tiến lên một bước nữa muốn giết chết Diệp Quân, nhưng lúc này Mộc Nguyên trong cơ thể Diệp Quân chợt xuất hiện, ông ta giơ tay làm động tác gì đó về phía sức mạnh phong ấn kia, tạo thành một Truyền Tống Trận, trong nháy mắt, Diệp Quân và ông ta đồng thời biến mất.
Nữ phu tử nở nụ cười khinh thường, bà ta ngẩng đầu nhìn về phía xa, ánh mắt xuyên qua thời không, vào lúc bà ta muốn tiếp tục đuổi theo thì bên cạnh chợt vang lên hai tiếng bước chân.
Nữ phu tử hơi nhíu mày quay đầu nhìn lại, cách đó không xa có hai người đi tới, một nam một nữ, người đàn ông mặc áo trắng, người phụ nữ cũng mặc váy trắng.
Người đàn ông lắc đầu: “Không công bằng cho lắm”.
Nữ phu tử nhìn chằm chằm người đàn ông áo trắng, tỏ vẻ khinh thường: “Ngươi nghĩ mình là ai?”
“Gì cơ?”
Nghe thấy câu này, người phụ nữ váy trắng vẫn luôn tỏ vẻ bình tĩnh lập tức trở nên lạnh lùng…
Theo ánh mắt người phụ nữ váy trắng trở nên lạnh lùng, nhiệt độ xung quanh cũng thoáng chốc giảm xuống, khiến người ta có cảm giác như rơi xuống hầm băng.
Nữ phu tử chuyển mắt nhìn từ người đàn ông áo trắng về phía người phụ nữ, bà ta nhìn chằm chằm người phụ nữ, sâu trong lòng chợt dâng lên cảm giác bất an, hơn nữa cảm giác này còn dần lan rộng ra.
Cảm nhận được điều này, nữ phu tử nhất thời nhíu chặt mày, bà ta cố gắng xua đi bóng ma tâm lý, đang định lên tiếng thì người phụ nữ váy trắng phía xa chợt giơ tay lên rồi xoay lại.
Phịch!
Nữ phu tử còn chưa kịp phản ứng thì hai chân đã cong lại, quỳ thẳng xuống đất.
Nữ phu tử như bị sét đánh, đầu óc trống rỗng.
Người phụ nữ váy trắng nhìn chằm chằm nữ phu tử bằng ánh mắt lạnh như băng, không chứa đựng chút cảm xúc: “Ngươi nghĩ… mình là ai?”
Nữ phu tử ngơ ngác nhìn người phụ nữ váy trắng trước mặt: “Sao… có thể chứ…”
Bà ta là một trong những cao thủ mạnh nhất của vũ trụ này!
Nhưng đối phương chỉ vung tay một cái đã khiến bà tay phải quỳ xuống.
Không hề có khả năng phản kháng.
Làm sao có thể?
Nữ phu tử mơ hồ, mọi thứ diễn ra trước mắt khiến bà ta cảm thấy như nằm mơ vậy, vô cùng không chân thực.
Người phụ nữ váy trắng kéo người đàn ông áo trắng đi về phía xa, bà ấy không có chút hứng thú nào với nữ phu tử này cả, vì người này thật sự quá yếu.
Yếu đến mức khiến bà ấy không có cả hứng thú ra tay.
Hai người chậm rãi đi tới tinh không xa xôi, mà lúc này nữ phu tử chợt cất lời: “Ngươi là?”
Người phụ nữ không thèm quay đầu lại: “Ngươi xứng được biết tên ta sao?”
Sắc mặt nữ phu tử thoáng chốc trở nên dữ tợn.