Bố Huyền gật đầu: “Đúng thế, ngươi có căng thẳng không?”
Diệp Quân hỏi: “Sao lại là ta căng thẳng hay không? Bố huynh, huynh nói cho rõ đi, chuyện này liên quan gì đến ta?”
Bố Huyền cũng không quan tâm đến xưng hô Diệp Quân gọi, y nhìn thẳng vào hắn rồi nghiêm túc nói: “Ta và Tuế Tuế ở lại đây có hai nghiệm vụ, thứ nhất là sát hạch người, đào tạo người ưu tú, thứ hai là bảo vệ phong ấn nơi này…”
Diệp Quân nói thẳng: “Người biết thực lực của ta mà, người nghĩ ta có thể trấn áp nổi quan chấp hành đứng đầu Phục Võ này không?”
Bố Huyền cười: “Ngươi nghĩ gì đấy? Sao ta lại để ngươi đi trấn áp quan chấp hành đứng đầu Phục Võ được?”
Diệp Quân hơi khó hiểu: “Vậy thì sao?”
Bố Huyền nghiêm túc nói: “Ta muốn ngươi đi nói chuyện với bà ấy để bà ấy đừng phá”.
Diệp Quân nói: “Vì sao người không đi nói chuyện với bà ấy?”
Bố Huyền bảo: “Ta sợ chết”.
Diệp Quân: “…”
Sợ chết!
Mặt Diệp Quân thoáng chốc đen sầm: “Người tưởng ta không sợ chết à?”
Bố Huyền cười: “Quan chấp hành đứng đầu Phục Võ khá hận con dân, nhưng ngươi không phải con dân, vậy nên ta thấy ngươi có thế nói chuyện với bà ấy được”.
Diệp Quân hỏi: “Có lợi gì không?”
Thấy Diệp Quân đồng ý, Bố Huyền lập tức tươi cười: “Có chứ…”
Diệp Quân đầy mong đợi.
Bố Huyền cười: “Ngươi đã từng nghe nói tới quả sinh mệnh Thiên Hành bao giời chưa? Đó là thần vật tối cao của nền văn minh Thiên Hành ta, ngươi giúp ta hoàn thành chuyện này thì ta sẽ tặng ngươi nửa quả miễn phí”.
Quả sinh mệnh Thiên Hành!
Nửa quả!
Sắc mặt Diệp Quân lập tức tối sầm lại, giống như bị dội một chậu nước lạnh từ đỉnh đầu xuống, sự chờ mong trong nháy mắt hoàn toàn tan biến.
Thấy Diệp Quân đen mặt, Bố Huyền hơi thắc mắc: “Ngươi không biết quả sinh mệnh Thiên Hành à?”
Diệp Quân bình tĩnh đáp: “Biết một chút”.
Bố Huyền trầm giọng giải thích: “Có lẽ ngươi biết không nhiều, quả này không phải thứ mà quả đạo hồ lô của ngươi có thể so sánh. Ăn một quả sẽ tăng ít nhất trăm triệu năm tu vi. Nó là thần vật tối cao của nền văn minh Thiên Hành ta, dù chúng ta là quan chấp hành đứng đầu thì một nghìn năm cũng mới được phân một quả, ngươi nghĩ xem quý giá nhường nào”.
Diệp Quân nói: “Ồ!”
Sắc mặt Bố Huyền cũng tối xuống, y nghiêm túc nói: “Thật sự rất quý giá đấy, không phải thứ mà quả đạo hồ lô của ngươi có thể so sánh được đâu”.
Diệp Quân ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Có thể đổi thứ khác không?”
Bố Huyền nhìn thẳng vào Diệp Quân: “Ta thật sự không lừa ngươi, quả này vô cùng quý giá, nếu ngươi ăn một quả, đảm bảo thực lực sẽ tăng lên rất nhiều”.