Tay phải Phục Võ cầm kiếm rồi xoay tròn, kiếm không ngừng đâm sâu vào cơ thể Tịnh Sơ, nhưng Tịnh Sơ vẫn ôm chặt bà ta, thề chết cùng với bà ta, ngọn lửa vẫn đang bốc cháy hừng hực.
Hai người phụ nữ đang biến mất với tốc độ cực nhanh.
Đúng lúc này có một luồng sáng màu vàng từ trên trời phóng xuống, đánh vào ngọn lửa.
Bùm!
Ngọn lửa dập tắt, hai người phụ nữ bị buộc phải tách ra.
Mọi người đồng loạt ngẩng đầu, chỉ thấy trên trời đột nhiên xuất hiện một khoảng sáng màu vàng, một người đàn ông trung niên từ tốn bước ra. Ông ta mặc long bào, eo thắt đai bạch ngọc, sải bước đi uy nghiêm như một vị thần, hùng dũng bá đạo.
Thấy người tới, mọi người đều thắc mắc.
Trong bóng tối, Vu Dịch trầm giọng nói: “Tông Thánh Vương ra tay làm gì?”
Ông lão phía sau cô ta đáp: “Chắc là không muốn quan chấp hành đứng đầu Phục Võ cứ vậy chết đi, nếu có thể khiến bà ta làm việc cho hoàng tộc Đại Vu chúng ta thì còn giá trị hơn cả việc có được toàn bộ thần vật của nền văn minh Thiên Hành. Dù sao bây giờ cả hai bọn họ đều dang bị thương nặng, quan chấp hành đứng đầu Tịnh Sơ cũng không còn sức chiến đấu nữa”.
Vu Dịch im lặng.
Đúng thế, nếu có thể khiến Phục Võ làm việc cho hoàng tộc Đại Vu thì thật sự cực kỳ có lợi cho hoàng tộc Đại Vu.
Thực lực của Phục Võ thực sự quá nghịch thiên.
Nhưng trực giác nói cho cô ta biết, thực lực của Phục Võ như thế thì bà ta phải kiêu ngạo cỡ nào? Làm sao có thể dễ dàng khuất phục trước người khác được? Nhưng cứ thử xem thế nào, dù sao bây giờ cả hai quan chấp hành đứng đầu này đều đã thế suy sức yếu. Dường như nghĩ đến gì đó, cô ta lạnh lùng nhìn Diệp Quân phía xa.
Sau khi Tông Thánh Vương xuất hiện, ánh mắt đã luôn nhìn vào Phục Võ, ông ta cười khẽ: “Quan chấp hành đứng đầu Phục Võ, xin thứ lỗi cho ta mạo muội ra tay, chỉ là ta cảm thấy nếu bà cứ chết đi như vậy thì hời cho nền văn minh Thiên Hành quá. Tiếp theo đây, bà cứ việc đi tìm bọn họ trả thù đi!”
Phục Võ từ từ đứng lên, bà ta không để ý đến Tông Thánh Vương mà nhìn Tịnh Sơ nơi cách đó không xa: “Ông ta không ra tay thì ngươi cũng không giết được ta đâu”.
Vừa dứt lời, một luồng kiếm thế cực kỳ hung hãn bộc phát ra từ cơ thể bà ta, giữa đầu mày bà ta xuất hiện một chiếc gương, trong chiếc gương có ngọn lửa bốc cháy hừng hực như mặt trời ban trưa.
“Gương Thần Chiếu!”
Có cường giả nền văn minh Thiên Hành ngạc nhiên thốt lên.
Gương Thần Chiếu!
Thần vật đứng thứ hai trong mười thần vật của nền văn minh Thiên Hành, được quan chấp hành đứng đầu truyền từ đời này sang đời khác, bên trong có chứa âm hỏa Thiên Hành, được hình thành từ đạo hỏa Thiên Hành, uy lực chỉ đứng sau đạo hỏa Thiên Hành trong tay Thiên Hành Chủ. Ngoài ra, gương Thần Chiếu còn có một năng lực đáng sợ, đó là có thể áp chế tất cả lửa Thiên Hành ngoài đạo hỏa Thiên Hành.
Tịnh Sơ muốn dùng lửa để đồng quy vu tận với bà ta là điều không thể.
Nhưng bà ta cũng là một người kiêu ngạo, từ khi giao đấu với Tịnh Sơ chưa từng dùng đến âm hỏa Thiên Hành.