Bởi vì đã không còn đường lui vào lúc này.
Uỳnh!
Hai món vũ khí vừa tiếp xúc, thương mang và kiếm quang đã ầm ầm bùng nổ, đẩy họ lui lại thật xa.
Đúng lúc này, người thanh niên áo trắng bất ngờ biến mất như một bóng ma. Một khắc sau, thanh trường thương đã xuất hiện trước mặt cô gái váy bố. Cô ta vừa định rút kiếm chống lại thì nghe thấy tiếng gầm phẫn nộ vang lên từ cây thương.
Uỳnh!
Cô gái váy bố như bị trọng thương, thất khiếu đổ máu, bị đánh bay đi cả nghìn trượng. Một giây sau, mũi thương đã kề sát yết hầu cô ta.
Thua rồi!
Bốn bề tĩnh lặng.
Sau đó…
“Mục Vân!”
Hàng loạt tiếng hoan hô vang lên.
Mục Vân nhìn cô gái váy bố rồi thu thương về, hướng mắt nhìn sang phía Diệp Quân đang đứng: “Mục Vân của Nội Viện, mong được đệ tử Thần Viện chỉ giáo”.
Giọng vang như sấm cuối chân trời.
Các đệ tử khác nhìn theo ánh mắt hắn ta, trông thấy Diệp Quân.
Cô gái váy bố cũng làm theo, khi thấy đó là ai thì nhíu mày thật chặt.
Cô ta không ngờ rằng hắn lại xuất hiện ở nơi này, lại còn trở thành đệ tử Thần Viện!
Đệ tử Thần Viện cơ đấy!
Tất cả các đệ tử khác, từ Ngoại Viện đến Nội Viện đều đang đổ dồn ánh mắt vào Diệp Quân.
Ai nấy đều tò mò về đệ tử Thần Viện.
Bởi vì Thần Viện là một sự bí ẩn trong học viện Thần, đệ tử nơi ấy cả ngày không thấy ló mặt ra, hơn nữa có tin đồn ai nấy đều tự bật hack.
Tò mò muốn chết!
Ngoài ra cũng có không phục.
Đó là những thiên tài đứng đầu Nội Viện, họ không nghĩ rằng mình thua kém hơn ai, nhưng lại không thể gia nhập Thần Viện.
Vì vậy nên từ đầu đã không phục.
Đương lúc nhìn thấy Diệp Quân, vô số đệ tử Nội Viện gào lên đầy khiêu khích chứ không thèm che giấu.
Tô Nguyên chỉ nói: “Lên đi”.
Diệp Quân hỏi: “Thắng hắn ta thì ta được đánh với đệ tử Thần Viện rồi chứ?”
Tô Nguyên gật đầu: “Ừ”.
Diệp Quân bật cười rồi hóa thành kiếm quang xuất hiện trước mặt Mục Vân.
Hắn là kiếm tu!
Mục Vân không nói gì, chỉ giương mắt lên nhìn.
Hắn ta tuy không phục đệ tử Thần Viện nhưng sẽ không xem thường, bởi vì Thần Viện nhiều năm qua không hề thu nhận hạng tầm thường vào.