Người đàn ông áo xanh cười nói: “Muốn đi theo huynh không?”
Nhị Nha chần chừ một lúc rồi đáp: “Cháu trai còn trẻ nên cần người chăm sóc, muội và Tiểu Bạch quyết định ở lại chăm sóc thằng bé”.
Tiểu Bạch cũng vội vàng gật đầu, móng vuốt nhỏ liên tục quơ múa.
Diệp Quân lắc đầu cười khẽ.
Người đàn ông áo xanh cười nói: “Tuỳ hai người”.
Nghe thấy thế, Nhị Nha và Tiểu Bạch lập tức mặt mày hớn hở, cực kỳ vui vẻ.
Không phải là họ không muốn đi cùng người đàn ông áo xanh, mà là họ còn muốn chơi đùa ở bên ngoài thêm một khoảng thời gian nữa.
Người đàn ông áo xanh lại nhìn về phía Diệp Quân ở bên cạnh, mỉm cười nói: “Nếu đã muốn thiết lập một trật tự mới thì đừng quá nhân từ, bất cứ sự thống trị nào cũng đều chất lên bằng máu tươi và xương trắng, đáng giết không giết sẽ để lại tai hoạ khôn cùng”.
Diệp Quân chớp mắt: “Cháu vẫn còn nhân từ sao?”
Người đàn ông áo xanh cười to, ông ấy đột nhiên chắp ngón tay chỉ lên bả vai của Diệp Quân.
Oanh!
Trong nháy mắt, huyết mạch phong ma trong cơ thể Diệp Quân lập tức sôi trào, sát ý mạnh mẽ và ý muốn giết người thoáng chốc bao phủ trong đầu hắn.
Lúc này, người đàn ông áo xanh lại chắp tay nhẹ nhàng đè xuống.
Oanh!
Huyết mạch phong ma lập tức bình tĩnh trở lại.
Rất phối hợp, rất biết điều.
Dẫu sao trước mắt cũng là nơi bắt nguồn của huyết mạch.
Người đàn ông áo xanh lắc đầu: “Sức mạnh huyết mạch còn quá yếu, rõ ràng là cháu vẫn chưa giết nhiều người, ý muốn giết người cũng không mạnh, rất ít phong ma chân chính… Cháu vẫn nên cố gắng hơn mới được!”
Nét mặt Diệp Quân cứng đờ.
Lúc này, An Nam Tịnh bên cạnh chợt nói: “Ông đừng có dạy linh tinh, thằng bé không phải ông, thời đại bây giờ cũng không phải thời đại của ông trước kia”.
Người đàn ông áo xanh trợn trắng mắt, nhưng cũng không cãi lại An Nam Tịnh.
Diệp Quân chợt nói: “Ông nội, phải giết người điên cuồng mới có thể nâng cao sức mạnh huyết mạch à?”
Người đàn ông áo xanh cười nói: “Phải, ý muốn giết người càng mạnh, sức mạnh chiến đấu cũng sẽ càng mạnh, sức mạnh huyết mạch của cháu còn yếu hơn cha của cháu, nhưng cũng bình thường thôi, hoàn cảnh trưởng thành của cháu khác với ông, không có ý muốn giết người mạnh mẽ cũng bình thường”.
Diệp Quân gật đầu: “Chỉ có thể từ từ tiến bộ thôi”.
Người đàn ông áo xanh cười khẽ, sau đó quay đầu nhìn Thanh Cổ ở cách đó không xa, tỏ vẻ bất mãn: “Người ngươi gọi đâu? Sao còn chưa đến?”
Thanh Cổ nhìn chằm chằm ông ấy: “Ngươi là ai?”
Người đàn ông áo xanh trước mắt khiến ông ta hơi bất an.
Người đàn ông áo xanh bình tĩnh đáp: “Ngươi không nghe thấy sao? Ta là ông nội của thằng bé!”
Ông nội của Diệp Quân!