Diệp Quân cười nói: “Ông đại diện cho thành Chư Thiên Vạn Giới nói câu này, đúng không?”
Ông lão áo đen gật đầu: “Đúng!”
…
Đại diện cho thành Chư Thiên Vạn Giới!
Diệp Quân mỉm người.
Một đánh bảy?
Diệp Quân quay đầu nhìn bảy người đứng đằng kia, đúng là hắn khá bất ngờ.
Khiêu chiến tay đối biến thành đánh hội đồng!
Nhưng thế thì đã sao?
Diệp Quân nhìn bảy người kia, chàng trai dẫn đầu có một mái tóc bạch kim, mặc một bộ áo bào trắng rộng rãi, cả người từ trên xuống dưới đều trắng.
Tay gã giấu trong tay áo, vẻ mặt điềm nhiên, khí tức mạnh nhất trong số bảy người.
Người đứng thứ hai bảng Chư Thiên: Tiêu Vân Sơn!
Tiêu Vân Sơn nhìn Diệp Quân, bình thản nói: “Diệp Quân, nếu ngươi có đồng bọn thì cũng có thể gọi tới!”
Diệp Quân chỉ mỉm cười khi nghe Tiêu Vân Sơn nói vậy: “Là ngươi nói đấy nhé!”
Nghe thế, đám Tiêu Vân Sơn đều nhíu mày.
Là thiếu chủ của thư viện Quan Huyên, chắc chắn Diệp Quân có đồng bọn, lẽ nào thật sự có người âm thầm bảo vệ Diệp Quân?
Nghĩ đến đây, ánh mắt đám Tiêu Vân Sơn đều toát ra vẻ đề phòng. Đánh hội đồng Diệp Quân, đương nhiên bọn họ không sợ, nhưng nếu Diệp Quân cũng gọi đồng bọn thì phần thắng của bọn họ không lớn lắm.
Thấy thế, Diệp Quân bỗng phì cười: “Một đám vô dụng! Giết các ngươi, cần gì phải gọi thêm ai?”
Dứt lời, hắn bỗng biến mất.
Vù!
Một tia chớp xuất hiện dưới chân Diệp Quân.
Giây phút này, hắn đẩy tốc độ của mình lên nhanh cực điểm!
Lần này hắn thật sự đã nảy sinh sát ý, thế nên hắn đã dốc toàn lực để đâm kiếm ra!
Ngay lúc Diệp Quân ra tay, đám Tiêu Vân Sơn ở phía xa bỗng tái mặt, lòng chấn động không ngớt.
Tốc độ quá khủng bố!
Tốc độ của Diệp Quân nhanh đến bất thường!
Nhát kiếm này của Diệp Quân không đâm về phía Tiêu Vân Sơn, mà là đâm vào kẻ yếu nhất trong bảy người, chính là người xếp thứ tám – Lâm Phong!
Lúc phát hiện Diệp Quân đang đâm kiếm về phía mình thì sắc mặt Lâm Phong tái mét, hắn ta không ngờ người Diệp Quân đối phó lại là mình!
Với khoảng cách gần thế này, hắn ta không có cơ hội tránh né.
Hắn ta vừa định ra tay thì đã bị một thanh kiếm đâm xuyên ấn đường!