Sao lại thế được?
Vương Tông khó lòng tin tưởng.
Lão ta đã được đích thân trải nghiệm sức mạnh của phong ấn kia, ngay cả cường giả Tổ Cảnh như lão ta mà cũng phải chật vật, khó lòng phát huy hết sức, ấy vậy mà Diệp Quân vẫn có thể rút kiếm với uy lực không kém gì lúc trước.
Vô số suy nghĩ vụt qua đầu Vương Tông như điện xẹt.
Vương tộc đã đánh giá quá thấp tên kiếm tu này rồi!
Nhưng lúc này hối hận cũng đã muộn.
Vương Tông hít vào một hơi, khẽ lật cổ tay. Chiếc vòng tay bất ngờ bừng sáng.
Uỳnh!
Quầng sáng đẩy lui được Diệp Quân, nhưng một khắc sau Tư Mã Nho đã xuất hiện tung nắm đấm.
Rắc!
Quầng sáng vỡ nát, Vương Tông bị đấm bay ra ngoài, chưa kịp dừng lại thì đã bị Diệp Quân tấn công tiếp tục.
Đường kiếm lần này còn nhanh hơn trước đó.
Vương Tông chỉ vừa kịp phản ứng lại thì thanh kiếm đã ập tới. Lão ta ta hoảng sợ, vội vàng nâng tay phải lên ngăn lại. Một quầng sáng phụt ra từ cổ tay lão ta, hóa thành một tấm khiên vàng.
Ruỳnh!
Lưỡi kiếm của Diệp Quân chặt xuống khiến tấm khiên run lên bần bật. Sức mạnh khổng lồ va chạm khiến cả hai cùng lui bước, nhưng Diệp Quân vừa đi, Tư Mã Nho đã lại lao tới.
Ầm!
Tiếng nổ đinh tai vang lên khi Vương Tông bị đánh bay đi, sau đó lại là một tia kiếm quang ập tới như sấm chớp.
Không cho lão ta bất kỳ khoảng trống nào.
Nhìn thấy đường kiếm, Vương Tông hít vào một hơi rồi siết tay lại với ánh mắt quyết tuyệt.
Ruỳnh!
Thân xác và linh hồn lão ta đồng thời bốc cháy.
Khí tức tăng lên ngùn ngụt.
Vương Tông vung cú đấm, nơi cổ tay sáng lên vời vời.
Ầm!
Diệp Quân và Tư Mã Nho cùng nhau bị đánh bay.
Sau khi dừng lại, Diệp Quân cau mày, không ngờ Vương Tông lại thiêu đốt cả thân xác và linh hồn mà không hề do dự.
Tư Mã Nho tuy không nói gì nhưng cũng nhìn lão ta với vẻ kiêng dè.
Nếu họ đang ở bên ngoài thì Tiên Nguyên Tông không phải là đối thủ của một siêu thế lực như Vương tộc.
Vả lại nhân quả mang đến cũng quá lớn.
Nhưng Tiên Nguyên Tông bây giờ đã không còn đường lui, chỉ có thể tiếp tục chém giết.
Bởi vì ông ta cũng sợ bị trả thù.