Thật ra hắn thật sự định lén đi giết Nam Huyền!
Hắn thích kiểu có thù thì báo ngay tắp lự!
Phí Bán Thanh khẽ than: “Kẻ mạnh đúng là có thể tuỳ hứng, nhưng ngươi phải nhớ kỹ một điều, bây giờ ngươi đang ở trong thư viện, đồng thời còn chưa phải là vô địch, nếu ngươi không biết giữ quy tắc thì sẽ bị tất cả những người ở trên bắt tay đàn áp”.
Diệp Quân gật đầu: “Ta hiểu rồi!”
Phí Bán Thanh mỉm cười: “Đi đi!”
Diệp Quân khẽ hành lễ rồi quay người đi.
Phí Bán Thanh lắc đầu, đồ đệ này cái gì cũng được, chỉ là sát phạt quá quả quyết, nhiều lúc hành động hơi thiếu suy nghĩ một chút!
Đương nhiên, đây cũng là điểm bà ấy thích!
Vì năm xưa bà ấy cũng vậy!
Nghĩ đến đây, bà ấy lắc đầu, bây giờ bà ấy đã hiểu vì sao ngày xưa sư phụ của mình lại nhọc lòng đến vậy rồi!
Có một học trò cứng đầu cứng cổ, đúng là đau đầu!
…
Tháp thí luyện được xây trên núi thí luyện ở phía Nam thư viện. Núi thí luyện rất lớn, rộng mấy trăm dặm, có tất thảy chín đỉnh, mỗi đỉnh có một tháp thí luyện.
Những tháp thí luyện này chính là nơi để các học sinh của thư viện Quan Huyên tu luyện!
Thông qua một trận pháp dịch chuyển, Diệp Quân được đưa đến một trong các tháp thí luyện, nhìn tháp thí luyện ở đằng xa, khoé miệng hắn khẽ nhếch lên.
Đừng nói chứ thật sự hắn đang ngứa ngáy cả người muốn chiến đấu!
Chỉ có chiến đấu mới không ngừng kích thích giới hạn của con người!
Sau trận chiến với Tôn Hùng, hắn đã phát hiện ra được điểm yếu của đối phương, đó chính là gã thiếu kinh nghiệm chiến đấu sinh tử!
Đệ tử của mấy gia tộc lớn thực thụ này có gia cảnh cực tốt và rất nhiều tài nguyên tu luyện, đây là ưu điểm cũng là nhược điểm của bọn họ. Vì bọn họ quá ham sống, lúc gặp phải kẻ bạt mạng thì chắc chắn họ sẽ dễ chịu thiệt!
Điều này cũng dễ hiểu, cậu ấm cô chiêu sao có thể liều mạng với một tên giang hồ cỏn con?
Tàn nhẫn!
Lăn lộn ở thành Hoang Cổ bao nhiêu năm qua, hắn đã hiểu rõ một điều, bước vào cuộc chiến, nhất định phải tàn nhẫn!
Nếu ngươi không tàn nhẫn thì chỉ có đường chết!
Diệp Quân tới trước tháp thí luyện, một ông lão đứng trước cửa tháp.
Thấy Diệp Quân, ông lão nhìn hắn rồi nói: “Một canh giờ, một trăm viên tử tinh!”
Diệp Quân gật đầu, lấy hai trăm viên tử tinh đưa cho ông lão.
Ông lão thu nhẫn không gian rồi dặn dò: “Nhớ ra sau hai canh giờ!”
Diệp Quân khẽ hành lễ: “Tiền bối, trong vòng hai canh giờ, ta có thể tuỳ ý tới tầng nào cũng được sao?”
Ông lão nhìn Diệp Quân chằm chằm: “Đúng vậy! Với điều kiện ngươi có thực lực để làm điều đó!”