Không chỉ Tiểu Tháp, Tín công chúa và Nguyệt Hoàng cũng tỏ vẻ kinh ngạc.
Thiếu chủ này biết thân phận của mình sao?
Lẽ nào Tháp gia đã nói cho Diệp Quân biết thân phận của hắn?
Tiểu Tháp với giọng nói bí ẩn cũng hơi ngơ ngác.
Vì bọn họ chưa từng nói cho Diệp Quân biết về thân phận thật sự của hắn!
Lúc này, Diệp Quân thầm nói: “Ta từng đoán, nhưng không dám nghĩ nhiều!”
Tiểu Tháp khó hiểu: “Vì sao?”
Diệp Quân bình tĩnh nói: “Vì lúc gặp Kiếm Chủ Nhân Gian, ta thấy rất gần gũi! Cảm giác gần gũi đó ta chưa từng thấy bao giờ. Khi ta thử thăm dò nói rằng ta lấy ông ấy làm mục tiêu thì ông ấy vui mừng một cách lạ thường, ngoài vui mừng ra còn có sự tự hào nữa!”
Nói rồi, hắn dừng lại một chút rồi lại nói: “Sau khi tới vũ trụ Quan Huyên, lúc tiên tổ của phúc địa Linh Hư và động thiên Tuế Nguyệt biết được kẻ địch của ta là người mang thiên mệnh mà họ vẫn ủng hộ ta, hơn nữa ủng hộ không một chút do dự nào. Thiết nghĩ họ làm vậy không chỉ vì thiên phú của ta. Còn nữa, chính là Tháp gia, Tháp gia chưa từng hoảng sợ dù kẻ địch của ta có là ai, cho dù là người mang thiên mệnh thì ngươi cũng không sợ hãi chút nào. Ngươi bình tĩnh đến vậy chắc không phải vì dũng cảm đâu nhỉ?”
Tiểu Tháp trầm mặc.
Diệp Quân khẽ cười nói: “Nhưng dù có là vậy, ta cũng không dám nghĩ nhiều!”
Tiểu Tháp khó hiểu: “Vì sao?”
Diệp Quân: “Vì có một số chuyện ta không giải thích được!”
Tiểu Tháp hỏi: “Ví dụ như chuyện gì?”
Diệp Quân: “Ví dụ như Kiếm Chủ Nhân Gian là nhân vật từ ba nghìn vạn năm trước, nhưng rõ ràng ta không sinh ra từ ba nghìn vạn năm trước, thế thì vấn đề là ta được sinh ra từ khi nào? Gần đây mới được sinh ra sao? Nhưng Kiếm Chủ Nhân Gian đã ba nghìn vạn năm chưa xuất hiện rồi!”
Tiểu Tháp im lặng.
Diệp Quân nói: “Tháp gia, ngươi không trả lời vấn đề giúp ta sao?”
Tiểu Tháp khẽ nói: “Chuyện này để phụ thân ngươi giải thích với ngươi!”
Diệp Quân khẽ gật đầu: “Được!”
Nói rồi, hắn nhìn Nguyệt Hoàng và Tín công chúa: “Hai vị tiền bối, cục diện hiện nay, nghe theo lời các vị, hay nghe theo lời ta?”
Tín công chúa nhìn Diệp Quân, cười nói: “Nghe theo lời thiếu chủ, thiếu chủ yên tâm, bọn ta không có gan tạo phản”.
Nếu vũ trụ Quan Huyên bây giờ không phải của nhà họ Dương thì vũ trụ Quan Huyên cũng không còn lý do để tồn tại nữa.
Tín công chúa hiểu điều này hơn bất kỳ ai!
Diệp Quân khẽ gật đầu, hắn nhìn Lục Thiên ở đằng xa. Bấy giờ, Lục Thiên như kẻ mất hồn: “Sao có thể, sao có thể thế này được… ta mới là người mang thiên mệnh!”
Mà lúc này, những người ủng hộ Lục Thiên cũng tái mét mặt mày, ánh mắt ngập tràn nỗi sợ hãi!
Diệp Quân là thiếu chủ!
Đến giờ phút này họ mới chịu chấp nhận sự thật.