Nhưng cảnh tượng này chỉ khiến các cường giả văn minh Thiên Hành cảm thấy bi thương.
Đều là cường giả đứng đầu của nền văn minh.
Hôm nay lại phải quyết định sinh tử.
Trận chiến này sẽ không có thắng hay thua.
Chỉ có văn minh Thiên Hành là chịu thiệt hại.
Sắc mặt Vu Dịch tối sầm đi, hoàn toàn không ngờ Ác Đạo Minh lại không ngăn được Tịnh Sơ xuất hiện.
Cô ta thầm mắng: “Lũ phế vật!”
Ông lão sau lưng cô ta nhìn Tịnh Sơ một cái, nói: “Trừ pháp thần Ác Đạo, Ác Đạo chuyển thế tu luyện lại và Nhất điện chủ của Ác Đạo Điện ra, Ác Đạo Minh không có ai là đối thủ của bà ta”.
Vu Dịch càng tăm tối hơn: “Nhưng không biết được Nhất điện chủ kia ở đâu?”
Ông lão lắc đầu: “Không được”.
Vu Dịch nhíu mày thật chặt. Cả một tộc Đại Vu mà không tìm ra tung tích của một người, có gì đó không đúng.
Ông lão lại nói: “Cổ Thánh Vương đã đi ngược dòng sông Quang Âm vũ trụ để điều tra tung tích nhưng vẫn không có kết quả. Chúng ta còn được biết văn minh Thiên Hành cũng làm điều tương tự, vẫn không biết Nhất điện chủ này là ai”.
Vu Dịch hạ giọng: “Người này mãi mà không chịu xuất hiện, chắc chắn có ý đồ gì đó”.
Ông lão áo đen gật đầu: “Chúng ta sẽ đề phòng”.
Vu Dịch gật gù, nhìn hai quan chấp hành đứng đầu bên dưới rồi cười lên: “Ông nói xem hai yêu nghiệt này ai mạnh hơn?”
Ông lão: “Sẽ biết ngay thôi”.
Vu Dịch nhoẻn cười. Tuy Ác Đạo Minh không ngăn được Tịnh Sơ nhưng đó là điều chấp nhận được để chứng kiến trận chiến giữa hai quan chấp hành đứng đầu yêu nghiệt này, dù sao thì ai thắng ai thua, người được lợi cuối cùng vẫn là vũ trụ Vô Gian.
Như nghĩ đến điều gì, cô ta nhìn sang Diệp Quân, nụ cười dần tắt, thay vào là vẻ lạnh lùng.
Bên dưới, Phục Võ và Tịnh Sơ nhìn nhau. Hai quan chấp hành đứng đầu đến từ hai thời đại mặt đối mặt.
Đất trời tĩnh lặng.
Thân hình Phục Võ bất ngờ nhòe đi.
Tịnh Sơ rút kiếm ra rồi thu vào.
Uỳnh!
Đất trời vỡ vụn, hóa thành một vực sâu hun hút. Sức mạnh khổng lồ bùng nổ, phá hủy toàn bộ tổ địa Thiên Hành, khiến Thiên Hành Thần Cảnh cũng sụp đổ.
Lúc họ vừa ra chiêu là Diệp Quân đã thấy không ổn, lập tức kéo Nhất Niệm chạy như bay, nhưng vẫn bị sóng xung kích đánh tới.
Ầm!
Cả hai bị hất văng đi mấy trăm nghìn trượng, máu tứa ra bên khóe miệng.
Diệp Quân hỏi: “Không sao chứ?”
Nhất Niệm: “Không sao”.
Cô ấy kéo tay hắn hỏi han: “Còn huynh?”