Diệp Quân nắm lấy tay Ngao Thiên Thiên: “Muội còn nhớ chuyện khi chúng ta đến Chân vũ trụ không?”
Ngao Thiên Thiên khẽ gật đầu.
Diệp Quân nhẹ nhàng nói: “Lúc đó ta còn tưởng chúng ta sẽ chết ở đó”.
Ngao Thiên Thiên im lặng.
Diệp Quân nói tiếp: “Sau đó ta đã đến tộc Thiên Long tìm muội, nhưng bá phụ nói muội đi rồi. Lúc đó ta rất sợ, sợ muội ghét bỏ ta… Thật ra, lúc nãy nhìn thấy muội, ta sợ chúng ta đã trở thành người xa lạ”.
Ngao Thiên Thiên cúi đầu, không đáp.
Diệp Quân nhìn Ngao Thiên Thiên: “Thiên Thiên, chúng ta đã dung hợp từ lâu rồi, muội biết bây giờ ta đang nghĩ gì không?”
Ngao Thiên Thiên căng thẳng nói: “Ta… không biết…”
Diệp Quân mỉm cười: “Vậy ta nói cho muội biết, ta thích muội”.
Ngao Thiên Thiên sững sờ, nước mắt lại tuôn rơi, cô ấy ôm lấy Diệp Quân, vừa khóc vừa nói: “Ta chưa từng yêu cầu huynh cưới ta, cũng không muốn tranh giành với người khác, ta chỉ cần một câu nói của huynh thôi, nhưng huynh chưa từng nói, huynh nhìn thấy ta thì bỏ chạy… Ta thật sự rất hận huynh”.
Diệp Quân ôm lấy Ngao Thiên Thiên, nhẹ nhàng nói: “Ta sai rồi!”
Ngao Thiên Thiên lắc đầu, nước mắt lặng lẽ rơi xuống: “Nếu là sai thì chỉ trách ta thích huynh”.
Diệp Quân cúi người hôn lên môi Ngao Thiên Thiên, nói: “Nếu chúng ta kết hôn thì sinh ra rồng hay người?”
Mặt Ngao Thiên Thiên ửng hồng, cô ấy trừng mắt nhìn Diệp Quân: “Trước đây huynh không biết nói những lời như vậy, bây giờ học điều xấu rồi”.
Diệp Quân nhẹ nhàng nói: “Bởi vì ta sợ mất muội!”
Ngao Thiên Thiên ngẩng đầu nhìn Diệp Quân, Diệp Quân mỉm cười: “Rất sợ!”
Ngao Thiên Thiên ôm chặt lấy Diệp Quân: “Vậy huynh nói những lời dễ nghe cho ta nghe đi!”
Diệp Quân cười nói: “Ta sẽ nói cả đời!”
Ngao Thiên Thiên cảm động bật cười: “Ừ!”
Diệp Quân nói tiếp: “Cha đang ở hệ Ngân Hà, đợi ta tìm được ông ấy rồi bảo ông ấy làm chủ hôn cho chúng ta”.
Cơ thể Ngao Thiên Thiên khẽ run lên, một lát sau, lắc đầu nói: “Không cần…”
Diệp Quân nói: “Nghe theo ta!”
Không được phép nghi ngờ.
Ngao Thiên Thiên do dự nói: “Vâng”.
Nói xong, cô ấy nhìn Diệp Quân với ánh mắt dịu dàng.
Diệp Quân nhìn ra ngoài cửa sổ, hắn phải nhanh chóng tìm được cha để giải trừ phong ấn, cứ bị phong ấn như vậy không phải là chuyện tốt.
Ngao Thiên Thiên nói: “Ta phải lên lớp rồi”.
Diệp Quân nhìn Ngao Thiên Thiên: “Lên lớp hả?”
Ngao Thiên Thiên nói: “Đúng vậy, ta làm giáo viên ở đây, mỗi ngày có hai tiết học, một tiết buổi sáng, một tiết buổi chiều”.
Diệp Quân cười nói: “Ta đưa muội đi!”