Dạ Quân nhìn hắn một hồi lâu mới đáp: “Được”.
Rồi ngoái nhìn về sau: “Mời Nam Phong công chúa đến”.
Một cường giả đứng trong điện cung kính thi lễ rồi lui ra.
Không lâu sau, một cô gái bước vào. Diệp Quân quay lại nhìn, thấy cô ta vẫn còn rất trẻ, hẳn chỉ tầm hai mươi, nhưng nhờ chiếc váy dài màu đen mà toát ra vẻ chững chạc trưởng thành. Bước chân cô nhẹ nhàng thanh thoát, điệu bộ nền nã, đúng là một giai nhân tuyệt sắc.
Chỉ là gương mặt cô ta lại mang vẻ lạnh lùng, tạo cảm giác xa cách.
Cô ta chính là Dạ Nam Phong.
Bước vào rồi, Dạ Nam Phong hơi cúi người chào Dạ Quân rồi chỉ im lặng đứng đó.
Không hề nhìn Diệp Quân dù chỉ một lần.
Ánh mắt Dạ Quân đảo qua lại giữa hai người họ rồi nói: “Cả hai trò chuyện đi”.
Rồi đứng dậy rời đi.
Chủ nhân bút Đại Đạo đến gần Diệp Quân: “Ta biết cậu không thích chuyện này nhưng…”
Lại bị hắn ngắt lời: “Ông đi đi, để bọn ta nói chuyện riêng”.
Chủ nhân bút Đại Đạo sững người, thấy Diệp Quân đang nhìn Dạ Nam Phong không chớp mắt thì nhíu mày lại, tự hỏi có phải mình suy nghĩ nhiều rồi không?
Thằng nhóc này rất có thể xem con người ta như món ăn!
Thấy đẹp là cưới.
Thấy xấu thì có đánh chết cũng không chịu, bắt đầu nói cái gì mà đạo đức với chả tiết tháo.
Ông ta lắc đầu, thầm mắng một tiếng súc sinh rồi xoay người rời đi.
Để lại Diệp Quân và Dạ Nam Phong ở một mình trong điện.
Không ai lên tiếng, bầu không khí có phần nặng nề.
Diệp Quân quan sát đối phương, thầm nghĩ đúng là trang giai nhân.
Khi hắn đi đến trước mặt, cô ta vẫn rũ mắt không chịu nhìn.
Diệp Quân nói: “Ta thấy Nam Phong cô nương cũng không muốn liên hôn, nhưng nếu cô không thể từ chối Dạ Quân tiền bối thì để ta đi nói…”
Đoạn nhấc chân muốn đi.
Nhưng bị Dạ Nam Phong ngăn lại: “Không cần”.
Diệp Quân quay lại, thấy cô ta lãnh đạm lên tiếng: “Bọn họ biết ngươi có ba loại huyết mạch, loại nào cũng mạnh hơn Vương Đạo của nhà họ Dạ, họ tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội củng cố huyết mạch này”.
Diệp Quân: “Ý ta là cô không muốn thì đổi người khác”.
Dạ Nam Phong ngạc nhiên nhìn hắn.
Diệp Quân cười: “Thật ra ta cũng không muốn liên hôn, bởi vì hai người không quen biết nhau mà phải ở cùng nhau thì không chỉ cô mà ta cũng mất tự nhiên. Nhưng như cô nói, Đế quốc Vĩnh Dạ muốn ta giúp đỡ để tăng cường huyết mạch. Nếu ta không đồng ý, bên các cô chắc chắn sẽ không chịu hỗ trợ, thậm chí chuyển hướng đi giúp đỡ bên Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả”.
Dạ Nam Phong chợt hỏi: “Diệp công tử là kiếm tu?”
Diệp Quân gật đầu.