Truyền thừa của nền văn minh vũ trụ cấp bốn!
Dù không có được truyền thừa, chỉ cần lấy được chút bảo vật bên trong cũng đủ để thay đổi số phận rồi.
Lúc này, một giọng nói cổ xưa đột nhiên vang lên từ trong cửa: “Mời mọi người vào”.
Nghe thấy giọng nói này, rất nhiều người đang có mặt lập tức xông lên.
Đương nhiên cũng có một vài người rất bình tĩnh, không lao thẳng vào trong.
Đại Tôn kia cũng không xông lên mà đi tới trước mặt Diệp Quân và Tín Du, hắn ta cười nói: “Diệp huynh, có thể trò chuyện một lát không?”
Diệp Quân gật đầu: “Được”.
Đại Tôn quay đầu nhìn cửa đá phía xa, sau đó nói: “Diệp huynh thấy sao?”
Diệp Quân nói thẳng: “Huynh chọn thế nào?”
Đại Tôn thoáng ngây người, sau đó cười nói: “Không hổ danh kiếm tu, thẳng thắn dứt khoát, không vòng vo”.
Diệp Quân nói: “Theo ta được biết thì huynh đã giao dịch với đối phương rồi”.
Đại Tôn gật đầu: “Phải”.
Diệp Quân cười nói: “Vậy huynh còn đến tìm ta làm gì? Sao nào, huynh muốn có được lợi ích mà không muốn trao đổi à?”
Đại Tôn bật cười: “Diệp huynh, huynh thông minh như thế mà lúc trước lại muốn giả ngu, huynh thật sự quá xấu xa”.
Diệp Quân bình tĩnh nói: “Thẳng thắn chút đi”.
Nụ cười trên mặt Đại Tôn dần biến mất: “Bọn họ làm như thế chỉ đơn giản là muốn xây dựng lại nền văn minh, mà một khi bọn họ xây dựng lại nền văn minh thì các nền văn minh hiện hữu đều sẽ bị bọn họ tiêu diệt, cho nên chúng ta phải hợp tác”.
Tín Du chợt nói: “Nếu đây là một âm mưu thì sao chúng ta không nhắc nhở những người đó, sau đó để mọi người đứng cùng một chiến tuyến…”
Diệp Quân lắc đầu: “Vô dụng thôi, lúc này chúng ta làm như thế bọn họ sẽ cho rằng chúng ta muốn độc chiếm truyền thừa, trong lòng thầm hận chúng ta, thậm chí là bắt tay nhau đối phó với chúng ta”.
Đại Tôn gật đầu: “Đúng thế, bây giờ nói ra chẳng những không có tác dụng mà còn phản tác dụng nữa”.
Tín Du gật đầu: “Đều do ta suy nghĩ không đủ chu đáo”.
Đại Tôn nhìn về phía Diệp Quân: “Diệp huynh, xây dựng lại một nền văn minh vũ trụ cấp bốn đều là một tai hoạ với tất cả nền văn minh chúng ta, cũng may có lẽ bọn họ đã không còn trong giai đoạn mạnh nhất nữa, vì thế chỉ cần chúng ta hợp tác, cũng không phải là không có cơ hội”.
Diệp Quân trầm giọng nói: “Nếu bọn họ có cao thủ cảnh giới Khai Đạo…”
Đại Tôn chợt nói: “Nếu chỉ có một thì chúng ta cũng không phải không có cơ hội”.
Diệp Quân hơi ngạc nhiên.
Đại Tôn cười nói với Tín Du bên cạnh: “Học sĩ tối thượng, cô nói có đúng không?”
Tín Du gật đầu: “Nếu chỉ có một người thì chúng ta không phải không có cơ hội”.
Diệp Quân lập tức hiểu ra.
Cả nền văn minh Quân Lâm và nền văn minh Tu La đều có lá bài tẩy mà hắn không biết.