Diệp Quân phất tay áo.
Bốp!
Học viên vừa lên tiếng kia bị tát bay!
Cả đám nổi giận, định ra tay.
Diệp Quân nhìn những học viên Võ Viện: “Ai ra tay kẻ đó chết!”
Nghe vậy, mặt đám học viên Võ Viện đều tái đi, hiện nay chỉ có hai người trong Võ Viện có thể đấu với Diệp Quân, một là chủ tịch Võ Viện – Trần Qua, hai là người mang thiên mệnh.
Một nữ học viên trong đó đứng ra, cô ta nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Diệp công tử, ân oán giữa ngươi và Lục Thiên sư huynh thì ngươi cứ tới tìm huynh ấy, sao phải tới đây ức hiếp học viên Võ Viện bọn ta?”
Diệp Quân nhìn cô gái kia, cười nói: “Không phải là ta muốn ức hiếp các cô, là người của các cô ức hiếp bạn ta!”
Cô gái nhíu mày.
Diệp Quân tiếp tục nói: “Trận chiến giữa ta và Lục Thiên đúng là chuyện riêng giữa bọn ta, nhưng để nịnh bợ Lục sư huynh của các cô mà Lý Xuyên cố tình gây sự với huynh đệ của ta, các vị thấy hành vi này có nên làm không?”
Nghe thế, tất cả học viên Võ Viện đều nhìn về phía Lý Xuyên đang nằm trên đất kia, có một vài học viên tỏ vẻ ghét bỏ.
Lục Thiên là người của Võ Viện, đương nhiên bọn họ sẽ ủng hộ Lục Thiên, nhưng không có nghĩa là ủng hộ một cách không giới hạn. Rất nhiều học viên vẫn có giới hạn riêng của mình, thế nên sau khi biết hành vi của Lý Xuyên thì tỏ vẻ chán ghét.
Sắc mặt Lý Xuyên cực kỳ khó coi, gã bò dậy rồi tức giận nhìn Diệp Quân: “Diệp Quân, ngươi ngang nhiên đánh người của Võ Viện ngay tại Võ Viện, hoàn toàn không xem Võ Viện ta ra gì. Vừa nãy ngươi còn nói muốn đồ sát Võ Viện ta, mọi người đều nghe thấy cả rồi!” . Chương mới nhất tại ~ 𝘛RuM𝘛R𝑈 Y𝓮𝙽.𝖵𝙽 ~
Gã làm thế này là muốn cột chung cả Võ Viện lại với nhau.
Gã hiểu rất rõ, thực lực của mình gã không thể nào đấu được với Diệp Quân, chỉ khi kéo chung cả Võ Viện lại với nhau thì mới có thể đấu được với Diệp Quân.
Nghe Lý Xuyên nói vậy, sắc mặt của một vài học viên Võ Viện bỗng trở nên cực kỳ khó coi!
Đồ sát Võ Viện!
Đúng là không xem Võ Viện ra gì!
Diệp Quân nhìn tất cả học viên Võ Viện một lượt rồi cười nói: “Hôm nay ta đã đánh Lý Xuyên! Nếu Võ Viện không phục thì lúc nào cũng có thể tới tìm Diệp Quân ta khiêu chiến, bất cứ khi nào cũng có thể quyết chiến sinh tử!”
Nói rồi, hắn nhìn Lý Xuyên: “Từ hôm nay, trong thư viện, ta gặp ngươi lần nào sẽ đánh ngươi lần đấy!”
Nói xong hắn nhìn Lâm Càn: “Chúng ta đi!”
Lâm Càn nhìn Lý Xuyên ở phía xa, sau đó nói: “Con chó liếm láp, liếm tới cuối cùng thì bị đánh thành con chó đần độn!”
Nói xong, hắn ta quay người rời đi.
Sắc mặt Lý Xuyên cực kỳ u ám, gã quay đầu nhìn những đệ tử Võ Viện kia: “Cứ để bọn chúng đi như vậy à? Hắn đánh người của Võ Viện chúng ta đấy, nếu để chúng đi như vậy thì sao sau này Võ Viện chúng ta có thể ngẩng đầu được trong thư viện chứ?”