Diệp Quân: “???”
Nhìn thấy Diệp Quân đột nhiên tới gần, sắc mặt ba người Mạt Ách đều thay đổi, chẳng lẽ tu vi của Diệp Quân đã khôi phục rồi sao?
Sao lại thế được?
Ba người sau khi định thần lại, trên mặt tràn đầy cảnh giác, như thể đối mặt với kẻ địch vậy.
Họ không ngờ Diệp Quân sẽ trốn thoát khỏi nhà tù đó.
Làm thế nào mà tên này thoát ra được?
Ba người họ đầy nghi ngờ.
Diệp Quân nhìn ba người họ, nhưng vẫn im lặng.
Kiếm Thanh Huyên bỏ chạy!
Không có kiếm Thanh Huyên, những sức mạnh phong ấn đó lại xuất hiện mà với thực lực cá nhân hiện tại của hắn, hắn hoàn toàn không thể chống lại những sức mạnh phong ấn đó.
Diệp Quân đau đầu, kiếm Thanh Huyên này sao đột nhiên chạy mất vậy?
Ở phía bên kia, trên một con phố nào đó, một cô bé đang đối đầu với một đạo binh. Cô bé này là Nhị Nha. Trên vai Nhị Nha, anh chàng màu trắng nhỏ bé đang vung vẩy thanh kiếm trong móng vuốt của mình…
Mà ở một góc khuất nào đó, một người đàn ông áo trắng đột nhiên quay đầu nhìn về phía người phụ nữ váy trắng bên cạnh, trên mặt tràn đầy nghi hoặc: “Thanh Nhi, sao bọn chúng có thể mượn kiếm của ta chứ?”
Người phụ nữ váy trắng chớp chớp mắt, đang muốn nói gì đó, thì người đàn ông áo trắng nghiêm túc nói: “Đừng có mà chớp mắt”.
Người phụ nữ váy trắng: “…..”.
Người đàn ông áo trắng nhẹ nhàng nói: “Khó trách kiếm Thanh Huyên thường xuyên bay đi, ra là đã bị bọn họ mượn”.
Người phụ nữ váy trắng nói: “Có khả năng thanh kiếm này không phải của ông?”
Người đàn ông áo trắng: “…”
…
Trên đường phố, Diệp Quân đối mặt với ba vị thần linh, cả hai đều không dám di chuyển.
Ba vị thần linh lúc này tự nhiên vô cùng sợ hãi, bọn họ không ngờ rằng Diệp Quân chẳng những có thể thoát khỏi đạo ngục, còn có thể khôi phục tu vi.
Bọn họ giờ phút này thật sự khó chịu, đám đạo binh đều là lũ vô dụng à?
Nơi này còn có phong ấn, chẳng phải nói cho dù là cường giả Tiên Linh khi tới đây cũng phải tuân thủ quy tắc sao?
Chơi nhau à?
Nhìn thấy vẻ mặt đề phòng của ba người Mạt Ách, Diệp Quân đột nhiên rút kiếm Hiên Viên ra, khoa chân múa tay: “Ta đâm chết các ông!”
Sắc mặt ba người đột nhiên biến đổi, liên tục lui về phía sau.
Thấy Diệp Quân không đâm, ba người Mạt Ách biết mình bị trêu chọc, sắc mặt trở nên cực kỳ âm trầm.
Diệp Quân trong lòng vội vàng nói: “Thanh Huyên?”