An Nam Tịnh lạnh nhạt hỏi lại: “Lỗi gì?”
Diệp Quân ngạc nhiên.
An Nam Tịnh: “Người ta truy sát cậu, cậu không đánh lại mới là sai, hiểu chưa?”
Diệp Quân không biết phải nói gì.
An Nam Tịnh: “Ta bảo cậu đừng gây họa là đừng chủ động ức hiếp người khác, nhưng nếu bị kẻ khác chèn ép thì phải đánh lại, rõ chưa?”
Diệp Quân gật đầu lia lịa: “Dạ rõ!”
An Nam Tịnh gật đầu rồi không nói gì thêm.
Bỗng Kỳ Tỉ Thiên xuất hiện trước mặt hắn, vươn tay ra. Trên tay bà ấy là một giọt máu lớn bằng nắm tay, đang tỏa ra sức mạnh hùng hậu vô cùng.
Diệp Quân ngạc nhiên: “Cái gì vậy tiền bối?”
Kỳ Tỉ Thiên cười: “Huyết mạch của tộc nhân Bác Thiên! Nhưng không được tinh khiết lắm”.
Diệp Quân vươn tay gọi giọt máu kia đến, cầm nó mà có chút khiếp sợ.
Phải công nhận nó mạnh thật sự!
Kỳ Tỉ Thiên nói: “Hấp thu hết đi”.
Diệp Quân gật đầu, bóp vỡ giọt máu. Một tia sáng đỏ chui vào ngực hắn.
Uỳnh!
Hắn biết thành huyết nhân trong nháy mắt.
Huyết mạch Phong Ma lại kích hoạt!
Vào giây phút đó, cả người hắn run lên bần bật.
Sát ý và lệ khí vô tận lấp đầy đầu óc hắn, chỉ để lại suy nghĩ muốn giết sạch tất cả.
Mà sát niệm càng lúc càng nặng hơn.
Diệp Quân siết chặt nắm tay, áp chế sát ý lại. Huyết mạch Phong Ma thì đang điên cuồng cắn nuốt huyết mạch Bác Thiên.
Cái sau đương nhiên sẽ không bó tay chịu chết mà còn muốn hấp thu ngược, nhưng nó đang nằm trong người Diệp Quân thì sao có thể là đối thủ của bên kia.
Không lâu sau, huyết mạch Bác Thiên đã bị áp chế hoàn toàn, bị huyết mạch Phong Ma cắn nuốt từng chút một. Nó dần dần mạnh lên, khiến khí tức của Diệp Quân cũng tăng vọt theo.
Không lâu sau…
Uỳnh!
Diệp Quân đạt đến Chân Cảnh.
Khí tức hắn không dừng lại ở đó. Bởi vì hắn vốn đã áp chế cảnh giới, bây giờ hấp thu huyết mạch Bác Thiên thì không làm được nữa, thế là từ Chân Cảnh bay tới cảnh giới Nhân Tiên.
Cảnh giới Nhân Tiên!
Đến đây rồi, khí tức hắn tiếp tục tăng vọt.
Nhưng An Nam Tịnh đã bước tới, đặt tay lên vai hắn.
Ầm!
Khí tức Diệp Quân bị áp chế, dần yên ổn trở lại.